Dư Hoàn vội vàng đem anh kéo lại: "Anh đừng kích động, tôi nói là hai chúng ta không thể có con!"
Diêu Hi sao có thể không kích động, anh lập tức phản bác: "Tại sao hai chúng ta không thể có con chứ?"
Dư Hoàn cảm thấy bản thân nói chuyện không thông với Diêu Hi, cô rất muốn phản bác, cuộc hôn nhân này của chúng ta anh cảm thấy bình thường sao?
Thế nhưng lời nhắc nhở của Bặc Mạn như vẫn còn bên tai, anh ấy bị bệnh, mắt nhìn không thấy, đừng kích thích anh ấy.
"Được rồi được rồi, không thảo luận vấn đề này nữa, chúng ta ngủ trước đi." Dư Hoàn đành phải nói sang chuyện khác.
Diêu Hi vốn muốn dựa vào logic của mình xoay cô vòng vòng, ai ngờ Dư Hoàn dứt khoát không nhắc đến chuyện này nữa.
Diêu Hi nằm trên giường khó chịu rất lâu, lúc này mới xoay người nhỏ giọng hỏi: "Bà xã, em ngủ rồi sao?"
Dư Hoàn giọng ủ rũ: "Vẫn chưa."
"Bà xã, có phải em định không cùng anh có "tình cảm vợ chồng" đúng không. Bây giờ em chăm sóc cho anh, là đang thương hại anh phải không? Căn bản em không muốn cùng anh sinh sống thật tốt, không muốn có con với anh đúng không?"
Với câu hỏi này của Diêu Hi, Dư Hoàn thật lâu cũng chưa đưa ra câu trả lời.
Diêu Hi dứt khoát thở ra một hơi: "Bỏ đi bỏ đi, nếu em không muốn trả lời thì đừng trả lời, ngủ đi."
Nói thực lòng, Diêu Hi không thất vọng với bộ dạng này của Dư Hoàn là giả.
Ạnh ngày ngày đều nghĩ muốn trở thành vợ chồng thật sự với Dư Hoàn, anh cũng thực sự muốn cùng cô có một đứa con.
Muốn một đứa con thuộc về bọn họ!
Tuy rằng ý tưởng có con này không phải của Na Tân, nhưng Diêu Hi xem ở trên mạng, nói nếu hai vợ chồng có em bé, tình cảm sẽ càng bền chặt hơn.
Diêu Hi lo lắng, lỡ một ngày mắt anh khỏi rồi, Dư Hoàn lập tức sẽ rời khỏi anh.
Ngày đó Diêu Hi còn vô cùng ngây thơ nói với Diêu Hi, muốn Diêu Hi nói sự thật với phu nhân.
Bởi vì Na Tân cảm thấy, nếu Diêu Hi thực lòng xem Dư Hoàn trờ thành người nhà, thì nên chân thành thẳng thắn.
Nhưng Diêu Hi không nghĩ thế, nếu vừa bắt đầu đã dối gạt, không bằng cứ tiếp tục đến cùng. Huống chi, vì chuyện mắt của anh, Dư Hoàn đối với anh có thể nói là quan tâm hết mực.
Anh quá hưởng thụ loại cảm giác này!
Rất nhiều lúc, nếu không phải anh giả ngây giả dại giả vờ ủy khuất, Dư Hoàn làm sao sẽ để ý anh?
Mắt mù, là cái cớ tốt nhất!
Hơn nữa, Diêu Hi vẫn còn một kế hoạch lớn, anh nhất định phải hồi phục một cách vô cùng tự nhiên, không thể để Dư Hoàn nhìn ra chút sơ hở nào.
Nếu không sẽ giống như Na Tân nói, sớm muộn gì chuyện này cũng trở thành một trái bom hẹn giờ.
Ngay lúc Diêu Hi cho rằng Dư Hoàn sẽ không trả lời lại, Dư Hoàn đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy anh, nhẹ giọng nói: "Diêu Hi, tôi cảm thấy giữa chúng ta, thiếu chút thẳng thắn."
Diêu Hi sửng sốt, trong lòng nghĩ, chuyện anh giả mù cô đều biết rồi sao?
Mà Dư Hoàn cũng ngẩn ra một chút, vì sau khi cô nói xong lời này, cảm thấy Diêu Hi trong lòng hình như hơi run run.
"Bà xã, anh... anh còn chỗ nào chưa thẳng thắn với em sao?" Khi Diêu Hi nói chuyện có chút không tự nhiên.
Dư Hoàn thở ra một hơi, mở miệng nói thẳng với Diêu Hi: "Con người tôi rất đơn giản, không thích quanh co lòng vòng. Anh không như vậy, tâm nhãn nhiều, cũng thông minh hơn tôi."
Diêu Hi xem xét câu này của Dư Hoàn, cảm thấy không giống như đang khen anh.
"Bà xã, có phải anh làm ra chuyện gì khiến em tức giận rồi? Tại sao em lại nói như vậy?" Ngữ khí của Diêu Hi bắt đầu ủy khuất.
Dư Hoàn lắc đầu, cô vừa xoa đầu Diêu Hi vừa thở dài: "Lúc chúng ta kết hôn là tình huống như nào anh cũng đã biết. Anh không thích tôi, tôi cũng không thích anh..."
Diêu Hi hiểu được điều này, anh vội vàng phản bác: "Không, anh thích em. Anh rất thích em, anh thừa nhận thời điểm kết hôn có hơi cẩu huyết, nhưng hiện giờ anh muốn cùng em sinh sống thật tốt."
Sau khi giải thích xong, Diêu Hi cuống lên: "Anh biết rồi, bà xã, em căn bản không thích anh có phải không? Có phải bây giờ em cảm thấy sự nghiệp của anh tiêu rồi, lại mù, em đối tốt với anh, là đang thương hại anh đúng không?"
Lần này không phải giả vờ, Diêu Hi thực sự sắp khóc mất.
Dư Hoàn cảm thấy bản thân đã nói sai, liền gấp rút ôm Diêu Hi vào trong ngực: "Được rồi được rồi, anh đừng kích động, bác sĩ nói anh không thể quá kích động. Là lỗi của tôi, đừng nhắc đến chuyện này nữa."
Diêu Hi cho rằng chuyện này không nói rõ ràng không được, anh nắm chặt lấy tay Dư Hoàn, ngữ khí bắt đầu mạnh mẽ: "Không thể không nhắc, em không thích anh có phải hay không? Em suốt ngày treo tiếng ông xã ông xã bên miệng, thực tế không coi anh là ông xã của em đúng không?"
Cảm xúc của Diêu Hi nhấp nhô có chút lớn, Dư Hoàn không biết nên phản ứng như thế nào.
Cô cũng không thể nói, tôi là vì biết anh là nhân vật phản diện, biết tình tiết của cuốn sách, để tránh vận mệnh bi thảm của nguyên chủ tiếp tục mới cùng anh ở bên nhau.
Hơn nữa, Diêu Hi trước mắt vừa thay đổi hình tượng tiểu bạch hoa thường ngày, anh nắm rịt lấy tay Dư Hoàn, không để cô tránh thoát làm cô có chút sợ hãi.
"Em không nói gì tức là đang ngầm thừa nhận sao? Vì thương hại nên mới chăm sóc anh? Nếu mắt anh khỏi rồi em liền rời đi phải không?"
Ngày thường Diêu Hi giả vờ ủy khuất giả vờ đáng thương đều thành thạo có thừa.
Lúc này, anh thực sự cảm thấy ủy khuất, ngược lại không phải là kiểu kia.
Nếu như lúc này Dư Hoàn bật đèn, nhất định có thể nhìn thấy khóe mắt đỏ lên của Diêu Hi.
Nhưng mà, Dư Hoàn cái gì cũng không nói, qua một lúc cô mới thả nhẹ ngữ khí, an ủi anh: "Không phải, anh đừng nghĩ thế. Không phải tôi thương hại anh đâu."
"Vậy em coi anh là chồng sao?" Diêu Hi càng nắm chặt tay cô hơn.
Dưới sự bất lực, Dư Hoàn chỉ đành cầu xin: "Ông xã, anh nhẹ chút, tay tôi đau."
Diêu Hi cả kinh, lúc này mới nhanh chóng buông ra, còn không quên thổi thổi.
Tình cảnh này khiến Dư Hoàn có loại ảo giác giật mình bừng tỉnh.
Phảng phất như Diêu Hi thực sự rất yêu cô, rất sợ mất đi cô...
Cô rất muốn hỏi, lẽ nào anh rất yêu tôi sao?
Nhưng lời đến bên miệng, Dư Hoàn rốt cuộc vẫn không nói gì.
Trong bóng đêm, Dư Hoàn vẫn luôn nằm ở bên kia, không duỗi tay ôm lấy Diêu Hi nữa.
Diêu Hi cứ đợi cô qua đây ôm mình, đợi mãi không thấy cô cử động, ngược lại Diêu Hi liền chủ động vươn tay ra ôm lấy cô.
Dư Hoàn hơi ngưng lại, theo bản năng muốn tránh đi, cuối cùng vẫn để anh tùy ý ôm ấp.
Không biết qua bao lâu, Diêu Hi vẫn chưa vào giấc, thực ra Dư Hoàn cũng vậy, cô chỉ nhắm mắt giả vờ mà thôi.
"Bà xã, anh thực sự muốn cùng em làm vợ chồng thực sự, thực sự muốn cùng em sinh em bé. Anh chỉ lo lắng em không nguyện ý!"
Diêu Hi biết Dư Hoàn chưa ngủ, tiếng hít thở khi ngủ của cô so với bây giờ rõ ràng không giống.
Khi ngủ tiếng thở của cô rất vững vàng ổn định.
Lúc này, rõ ràng cô có đang hơi nín thở.
Diêu Hi thường nhân lúc cô ngủ mà ngắm trộm cô, anh hiểu quá rõ.
Hai người duy trì tư thế như vậy qua một lúc lâu, Diêu Hi đột nhiên đánh bạo hôn nhẹ vào tóc cô...
......
Ngay lúc anh muốn có động tác tiếp theo, Dư Hoàn bất ngờ vươn tay ra chặn lại: "Bây giờ tôi vẫn chưa muốn..."
Diêu Hi lưu luyến thu tay lại, thở dài một hơi: "Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt."
Anh vẫn hôn nhẹ một chút vào bả vai nhỏ tròn của cô, may mà Dư Hoàn không từ chối cử chỉ này của anh.
Đêm nay dường như dài vô cùng tận.
Không biết từ khi nào Diêu Hi ở phía sau đã ngủ rồi, mà Dư Hoàn ngược lại mất ngủ.
- -
Sáng ngày hôm sau, không có gì bất ngờ xảy ra, quầng thâm mắt của Dư Hoàn đặc biệt nặng. Sau khi đắp mặt nạ mắt loại bỏ quầng thâm mười lăm phút, lại dùng thêm rất nhiều che khuyết điểm mới miễn cưỡng che lại được.
Ban ngày lúc cùng đọc kịch bản, Dương Hàm không nhịn được hỏi một câu: "Chị Hoàn, lớp phấn hôm này của chị có hơi dày, tối qua ngủ không ngon sao?"
Diệp Nhất Luân là một tên thẳng nam, anh ta hoàn toàn nhìn không ra, chỉ trợn mắt nhìn Dương Hàm một cái: "Cô có phải đang đố kỵ Dư Hoàn xinh hơn cô đúng không? Tôi chẳng nhìn ra dày chỗ nào!"
Dương Hàm chán nản, còn chưa phản bác lại Diệp Nhất Luân, Dư Hoàn liền trừng anh một cái: "Anh nói chuyện với Dương Hàm kiểu gì đấy? Phong độ thân sĩ của anh đi đâu rồi?"
Diệp Nhất Luân đơn giản cảm thấy câu nói vừa rồi của Dương Hàm là đang mỉa mai Dư Hoàn, vì vậy liền vội vàng bác bỏ, lúc này Dư Hoàn liếc anh, anh mới ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Khâu Diệc Phong ngồi đằng sau bọn họ hai hàng, thực ra hôm nay khi vừa trông thấy Dư Hoàn anh đã nhìn ra cô đánh phấn có hơi dày rồi.
Không có lý do nào khác, Dư Hoàn trước đây rất thích dùng loại phấn nền có độ che phủ vô cùng dày. Rõ ràng tuổi còn trẻ lại đem bản thân biến thành càng già dặn.
Nhưng sau khi cùng anh tách ra, Dư Hoàn vẫn luôn khá chuộng trang điểm nhẹ nhàng.
Bất thình lình thấy cô quay lại kiểu trang điểm đậm, Khâu Diệc Phong cư nhiên không cảm thấy chán ghét.
Vậy mà có loại cảm giác quen thuộc!
Dư Hoàn tự nhiên không có tâm tình chú ý người ngồi phía sau nghĩ thế nào, cô chỉ nhỏ giọng nói với Dương Hàm: "Tối qua không ngủ được, sáng sớm thức dậy quầng mắt thâm nặng quá, nên dùng che khuyết điểm che lại một chút."
Dương Hàm cũng thì thầm với Dư Hoàn: "Giấc ngủ nhất định phải đủ, nếu không rất hại da. Hơn nữa tuy rằng sắp vào thu rồi, nhưng vẫn có hơi nóng, phấn nền quá dày kín gió, chị đợi em kêu trợ lý lấy cho chị một bộ mặt nạ mắt mới, mặc dù không phải nhãn hiệu lớn nhưng dùng rất tốt, chị dùng thử đi. Là của cô em gửi từ nước ngoài về."
Dư Hoàn cũng không khách khí: "Được được, cầm qua đây chị thử xem."
Dương Hàm là một cô nhóc rất tốt bụng, quan hệ của cô bé và Dư Hoàn coi như không tồi. Hơn nữa cô ấy rất khiêm tốn, rõ ràng bản thân cũng xuất thân chính quy, nhưng khi gặp vấn đề sẽ vô cùng khách khí hỏi qua ý kiến Dư Hoàn.
Còn nữa, mặt nạ mắt của cô ấy đưa, thực sự rất hiệu quả!
Giữa trưa Dư Hoàn ở phòng hóa trang tẩy trang, đắp mặt nạ mắt của Dương Hàm, quầng thâm mắt quả nhiên mờ đi rất nhanh.
Dương Hàm thấy Dư Hoàn thích, còn cố ý đưa cho cô tận mấy hộp.
Cho nên, khi Dư Hoàn đụng phải Diệp Nhất Luân đến trước mặt đưa cho cô nước ép trái cây, liền cố ý trách anh một phen: "Dương Hàm là một cô nhóc rất tốt bụng, tôi có thể hiểu gần đây cảm xúc của anh không tốt, nhưng cũng đừng trút giận lên người ta. Nhà anh là nhà đầu tư, chẳng lẽ người ta không phải? Rõ ràng là cô ấy không so đo với anh!"
Diệp Nhất Luân cũng cảm thấy bản thân có hơi quá đáng, anh nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: "Vậy làm sao bây giờ? Chắc tôi mua chút đồ tạ lỗi với cô ta."
Dư Hoàn gật đầu: "Tôi thấy được đó!"
Ấy mà, tối đến Diệp Nhất Luân tiếp tục nói với Dư Hoàn bằng giọng điệu chán nản: "Tôi đã nhận lỗi rồi, nhưng đồ cô ta không chịu nhận, kiên quyết trả lại cho tôi."
Dư Hoàn đầu cũng không nâng, nhàn nhạt hỏi: "Anh tặng cái gì rồi?"
Diệp Nhất Luân ho nhẹ một tiếng: "Là đồ bổ lần trước đưa tới nhà em, không phải em không muốn sao. Tôi nghĩ thứ đó không tồi, cũng không rẻ liền đưa cho Dương Hàm, kết quả cô ta cũng không cần!"
Dư Hoàn thở dài một tiếng: "Anh tạ lỗi chẳng có thành ý gì cả."
Diệp Nhất Luân nhướng mày, bất đắc dĩ thả tay: "Tôi không biết con gái thích gì, thiệt tình tôi đã nhận lỗi rồi, em đừng tức giận nữa."
Dư Hoàn trợn to hai mắt nhìn anh, vô cùng lo lắng cho EQ của Diệp Nhất Luân: "Tôi tức giận cái gì?"
"Không phải em tức giận vì chuyện tôi nói chuyện với Dương Hàm không chú ý sao? Dương Hàm nói cô ta đã tha thứ cho tôi rồi, em cũng tha thức cho tôi đi?"
Dư Hoàn cảm thấy bản thân nói chuyện với Diệp Nhất Luân không thông, sau khi thở dài một hơi thì quay người rời đi.
- --
Editor: Dài quá nên chia hai chương nhóe
(Má, tính đăng hai chương một lúc luông nhma h mình đang ở trên tàu về quê chán quá, để dành một chương mai đăng đỡ bùn nên mai mình đăng típ chương 2 nhoé 🙂)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT