Bầu không khí vô cùng yên tĩnh, cũng chỉ có tiếng bát đũa va chạm là khe khẽ vang lên.
Không có tâm trạng ăn uống gì, chỉ đơn thuần bày một chút hình thức mà thôi, nên sau khi gắp thử một chút thức ăn, Sở Ly cũng liền đã ngừng đũa. Trong lúc buồn chán, lại vô thức nâng mắt quan sát nam nhân ở phía đối diện.
Bộ dạng khi ăn của Hạ Vãn Ý cũng giống với vẻ bề ngoài của hắn, từ tốn, tao nhã, mỗi một động tác đều khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Chỉ có điều, nhìn lại nhìn, Sở Ly rất nhanh liền đã phát giác ra chuyện không đúng.
Mặc dù trước kia quan hệ giữa y và Kì Ngân cũng không quá thân thiết, vô pháp so sánh với Bạch Yêu Yêu. Thế nhưng, việc y tận mắt chứng kiến đối phương trưởng thành, đó cũng là chuyện vô cùng xác thực.
Ngày thường đều không thiếu chung đụng, đối với một chút thói quen cùng sở thích của đối phương, tuy không dám nói là hoàn toàn hiểu rõ, nhưng chí ít, y vẫn xem như là có chút hiểu biết.
Bởi vì sinh không đủ tháng, nên từ nhỏ, thân thể Kì Ngân liền đã vô cùng yếu ớt, thường xuyên mắc bệnh, mỗi ngày đều phải cùng đan dược và dược thủy bầu bạn với nhau.
Trước kia, khi còn chưa tích cốc, bởi vì tiêu hóa kém, lại sợ ảnh hưởng xấu đến cơ thể, thức ăn của Kì Ngân toàn bộ đều là được trù phòng tỉ mỉ chuẩn bị qua, dựa theo dược sư phân phó, mùi vị thiên về thanh đạm.
Thời gian trôi qua, dù thân thể cũng đã được rèn luyện, trở nên khỏe mạnh hơn rất nhiều, nhưng bởi vì đã thành thói quen ăn uống đạm bạc, nên sau khi tu vi tăng cao, có thể tích cốc, Kì Ngân cũng không quá ưa thích ăn thức ăn dầu mỡ, hay là mùi vị quá đậm.
Thế nhưng, bây giờ đây, y lại nhìn thấy rõ ràng, nam nhân như trích tiên lâm trần trước mặt, cư nhiên lại luôn vô thức bỏ qua thức ăn thanh đạm đã được chuẩn bị sẵn, mà luôn tình hữu độc chung với mấy món ăn chua ngọt bày ở trước mặt y.
Hoài nghi vốn đã lắng xuống, bây giờ lại lần nữa dâng lên, Sở Ly liền bâng quơ hỏi:“Thế nào? Ngươi thích mấy món này sao? Nếu thích, sau này ta liền để trù phòng thường xuyên chuẩn bị cho ngươi.”
Có lẽ cũng không ngờ rằng, lời này của Sở Ly là dùng để thăm dò mình, nghe y hỏi như vậy, Hạ Vãn Ý chỉ mặt không biểu tình gật đầu.
Ở đối diện, nhận được đáp án của hắn, thần sắc vẫn như thường, nhưng ở trong lòng, sự nghi ngờ của Sở Ly cũng đã càng thêm sâu sắc.
Thậm chí, y còn ngờ tới, nói không chừng, Kì Ngân thật sự đã sớm bị bắt đi trong vụ hành thích hai hôm trước, còn nam nhân ngồi trước mặt mình bây giờ, chỉ là hàng giả mạo, bị kẻ nào đó dịch dung, thay thế.
Bất giác, Sở Ly liền bắt đầu hồi tưởng lại một chút đặc điểm nhận dạng của Kì Ngân.
Sau đó, mới chợt nhớ tới, lúc Kì Ngân còn nhỏ, nằm trong nôi, y tựa như đã từng nhìn thấy qua, trên mông của hắn có một vết bớt nhỏ…
Chỉ có điều, đối với đặc điểm nhận dạng này, muốn kiểm chứng, Sở Ly nhất thời lại cảm thấy có chút khó khăn. Dù sao, đối phương hiện giờ cũng đã không còn là hài tử chưa dứt sữa, để lộ mông trần nữa, mà đã là một nam tử trưởng thành, hơn nữa còn là phu quân trên danh nghĩa của y.
Chẳng lẽ, y lại phải mở miệng nói với đối phương ‘Ngươi có thể cởϊ qυầи ra được không, ta muốn nhìn mông của ngươi’?
…
Chỉ cần là người còn chút liêm sỉ, thì tin chắc rằng, cũng sẽ không cách nào nói ra được những lời này.
Thời khắc này, Sở Ly lại bắt đầu có chút hối tiếc, tại sao ngày hôm đó thứ bản thân nhìn thấy lại là phía chính diện của Kì Ngân, mà không phải là sau lưng của hắn…
Không khống chế được mà suy diễn lung tung, nhưng rất nhanh, nhớ tới việc, bản thân y có thể nhầm lẫn, nhưng hệ thống cũng sẽ không có khả năng cũng nhận lầm mục tiêu nhiệm vụ, Sở Ly mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn. Từ hiện tại tới xem, nam nhân này cũng chưa làm ra việc gì ảnh hưởng tới y cả.
Là đen là trắng, sớm muộn cũng sẽ có ngày phải lộ ra.
Không ăn quá nhiều, Hạ Vãn Ý rất mau cũng đã ngừng đũa. Mà cùng lúc đó, không hề chậm trễ, âm thanh thông báo của hệ thống liền đã lập tức vang lên bên tai Sở Ly.
[ Đinh, ký chủ cùng phu quân của mình đã cùng nhau ăn xong bữa cơm đầu tiên, nhiệm vụ hoàn thành trước kỳ hạn, phần thưởng đã trong quá trình gửi tới…]
Vuốt phẳng vạt áo, lại chậm rãi đứng dậy, lúc này, Sở Ly liền không chút do dự chuẩn bị ly khai.
Bởi vì y sợ hãi, chậm một chút, hệ thống sẽ giống những lần trước, đột ngột gửi cho mình vài phần thưởng ly kỳ cổ quái…
Mất mặt trước mặt một mình Kì Ngân cũng đã đủ lắm rồi. Người đứng ở nơi này thật sự là nhiều lắm, chỉ riêng thị nữ đang dọn dẹp bàn ăn cũng đã có hơn mười người, nếu thật sự náo ra chuyện đáng xấu hổ gì đó, muốn gϊếŧ người diệt khẩu, tựa hồ vẫn là có chút khó khăn.
**Kì Ngân khi biết được ‘mong muốn’ của Sở Ly:“Đại sư huynh, thật ra, chỉ cần là ngươi yêu cầu, ta cũng có thể cam tâm tình nguyện cởi sạch, để ngươi tùy ý quan sát…”
–Sở Ly:“Cút!”