Bạc thiếu, ta đến từ tương lai!

Chị tiểu Bạch


1 năm


Tác giả: Mai Khai
Edit by TT 

Nhìn vào đôi mắt hắt bạch phân minh của Lục Cảnh Duệ, Bạch Lâm Tịch lại trầm mặc.

Cô đang suy nghĩ xem có nên dắt theo đứa nhỏ này đi cùng không?

Thấy Bạch Lâm Tịch không nói lời nào, Mục Cảnh Duệ chớp chớp đôi mắt to nhìn cô mong chờ câu trả lời.

Một lúc sau, Bạch Lâm Tịch mở miệng:

"Tôi đi Bắc Kinh, có thể dắt cậu đi cùng, nhưng có điều kiện"

Bạch Lâm Tịch nhìn cậu nhóc, không để ý tới biểu tình kinh hỉ trên mặt Lục Cảnh Duệ nói tiếp:

"Phải nghe lời tôi, không được la to. Tôi kêu chạy thì chạy, kêu dừng thì đừng. Nếu dám kéo chân sau, tôi liền ném cậu xuống xe" 

Bạch Lâm Tịch cô đã sống trong mạt thế 20 năm, kinh nghiệm sinh tồn phòng phú, giá trị vũ lực tương đối cường hãn.

20 năm sinh hoạt ở tận thế làm cô hiểu rõ một đạo lý rằng quá lương thiện đồng nghĩa sẽ giết chính mình.

Vì vậy đối với loại đồ vật thiện lương này cô cảm thấy chính mình không cần.

Nếu không phải vì lái xe rời đi, Bạch Lâm Tịch cô sẽ không nghĩ đến việc mang theo Mục Cảnh Duệ.

Nếu Mục Cảnh Duệ kéo chân sau, cô sẽ không do dự ném cậu xuống đường để tránh phiền phức.

Mục Cảnh Duệ biết cô nói lời này khẳng định rất nghiêm túc, trong lòng một trận sợ hãi động thời vội gật đầu không ngừng.

"Chị yên tâm, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời!"

Nói giỡn! Vì sự an toàn của chính bản thân, cậu nhất định phải nghe lời a!

Bạch Lâm Tịch nhàn nhạt ừ một tiếng, khởi động xe.

"Bạch Lâm Tịch"

"A?"

Cậu bé ngây ngốc nhìn Bạch Lâm Tịch, một hồi lâu mới ý thức được cô vừa nói ra là tên của chính mình.

Cậu nhết môi, lộ ra hàm răng trắng tinh, cười kêu một tiếng:

"Chị tiểu Bạch"

Chị tiểu Bạch !?

Ở mạt thế, Bạch Lâm Tịch cô vẫn luôn không tiếp xúc nhiều với con người, chứ đừng nói là đứa nhóc 8 tuổi.

Huống chi, ở trên người Mục Cảnh Duệ, có một loại sức sống mà ở mạt thế 20 năm sau không một đứa trẻ nào có được.

Hay chỉ là những đứa trẻ trước mạt thế mới có loại sức sống này?

Bạch Lâm Tịch liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, khởi động xe xong liền bẻ lái, hướng thành phố Bắc Kinh mà đi.

- - -

Khi chạy xe, Bạch Lâm Tịch phát hiện bình xăng không còn nhiều.

Đừng nói là đi Bắc Kinh, nhiêu đó còn không đủ để rời khỏi thành phố E.

Bất quá vận khí cô không tồi, đi nửa tiếng đã nhìn thấy trạm xăng.

Trạm xăng dường như vẫn chưa có ai ghé thăm sau mạt thế, ngoại trừ một vài tang thi mang đồng phục lao động và hai tang thi đã từng là chủ của hai chiếc xe đến đây trước mạt thế, nhưng nhìn qua vẫn tương đối sạch sẽ.

Bạch Lâm Tịch lái vào trạm xăng, đám tang thi lập tức vây quanh, đưa sát mặt gầm gừ ngoài cửa sổ.

Mục Cảnh Duệ sợ đến mức núp dưới ghế xe, cả người run lên bần bật.

Cậu vẫn luôn nhớ lời Bạch Lâm Tịch dặn dò.

"Không được la hét

Không được la hét

Không được la hét"

Cái gì quan trọng phải nói ba lần...

Ngay cả khi run cầm cập, cậu vẫn cắn răng không phát ra âm thanh nào quá lớn.

Bạch Lâm Tịch liếc nhìn cậu một cái, không nói lời nào, rút chìa khóa, mở cửa xuống xe.

Cô dùng sức đẩy làm cho zombie ghé vào cửa xe ngã về phía sau.

Trước khi ra khỏi xe, Bạch Lâm Tịch đã vươn tay cầm lấy chuỷ thủ đâm vào tròng mắt tang thi đang tiến về phía bên cạnh cô.

Mùi hôi thối bốc lên, một ít máu và thịt thối bắn lên trên tay, Bạch Lâm Tịch sắc mặt không đổi, đem chuỷ thủ thông qua mắt xuyên thấu đại não zoombie, bước khỏi xe.

Thuận tiện đóng cửa xe.

"Phanh" một tiếng.


Nghe thấy động tĩnh, những zoombie vây quanh xe khác sôi nổi di chuyển về phía cô.

Lại một lần nữa, Bạch Lâm Tịch dùng trường đao hai ba nhát giải quyết lũ zombie....

Có quá ít zombie, vì tận thế mới vừa bắt đầu, nên bọn chúng cũng còn yếu, Bạch Lâm Tịch căn bản không để vào mắt.

Như có như không nhìn zombie nằm la liệt trên mặt đất, Bạch Lâm Tịch bình tĩnh đổ xăng vào bình.

Sau đó, cô lấy thêm hai thùng rỗng ra, đổ đầy xăng.
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play