Thực ra lần đầu tiên Trịnh Kì và Nhược Hi gặp nhau không hẳn là ở quán cà phê ấy.

Trịnh Kì đã vô số lần gặp qua Nhược Hi, chỉ có điều gã không đủ dũng cảm để bắt chuyện với y mà thôi.

Quán của gã ngay sát nhà y kìa. Nhìn qua đã thấy y rồi.

Nhược Hi rất hay cười, là kiểu cười dịu dàng, sau đó y sẽ nhấc bổng Nhược Qua, cùng đùa với nó trò "xe cẩu bằng chân" (1). Trịnh Kì nhìn đến say xưa.

Đứa nhỏ nhà bên khá ngoan, gã chưa từng thấy nó khóc nháo bao giờ, vả lại Trịnh Kì thấy Nhược Hi luôn ở nhà, có lẽ công việc tại gia chăng? Trịnh Kì thường hỏi như vậy.

Quán cà phê của gã, ban ngày thì tiếp đón học sinh sinh viên, ban đêm sẽ mở bar. Trịnh Kì rất được săn đón.

Có lẽ là cả vì nụ cười của gã, và cả vì cái tài nấu nướng làm bánh kia.

Trịnh Kì thoạt nhìn trông sẽ như một nam nhân bình thường, soi đèn cũng tìm không ra điểm đặc biệt. Chỉ khi gã vuốt tóc, cười lên, khi ấy gã như trở thành người khác ấy.

Điểm này Trịnh Kì có lẽ là không nhận thấy.

Ngoài việc mở tiệm, gã còn nhận thêm vài học viên nho nhỏ, dạy làm bánh và pha chế.

Có lẽ cuộc sống của gã quá đỗi bình đạm, bình đạm đến mức gã không nhận ra thứ tình cảm mình dành cho người đàn ông bên kia song cửa lớn lên tự bao giờ.

...

Nhược Hi đi một vòng trong tiệm sách, muốn thử xem vận may, ở hàng sách đầu bốc lên cuốn của mình, sau đó ra tính tiền.

Nhược Qua trên lưng y chồm lên, có vẻ là bé muốn xem cha đang làm gì.

Kết quả mua trúng quyển có chữ kí của mình.

Nhược Hi vui vẻ cười.

Một cô bé ở gần đó cũng tranh thủ mở ra, nhưng không có chữ kí. Vừa thấy cuốn sách trên tay Nhược Hi đã bắt đầu buồn rầu.

Cô bé kia mua tận năm quyển.

Nhược Hi cười, vỗ vai cô gái. "Hay là, chúng ta đổi nhé? Chú lấy một quyển của cháu, đưa cháu quyển của chú. Thấy thế nào?"

Cô bé tươi cười đồng ý, trước khi đi còn tặng Nhược Qua một cái móc chìa khoá viên kẹo, thằng bé tưởng là đồ ăn, đã há miệng muốn nuốt vào.

Nhược Hi gỡ móc chìa khoá trên tay bé.

"Cái này không ăn được."

Nhược Qua ủ rũ nằm lại lên lưng y.

Nhược Hi cười, dỗ bé, vẫn là ghé tiệm bánh mua cho nó một cái macaron dâu tây. Hơi xui xẻo là hôm ấy tiệm đã bán hết rồi. Nhân viên thấy Nhược Hi thất vọng, vẫn là chỉ ra phía cuối đường. "Ở cuối đường có một quầy cà phê, có bán bánh macaron đấy ạ."

Nhược Hi kinh ngạc, "Sao trước đó tôi không biết nhỉ?"

"À quán ấy mở lâu, anh dọn tới chỉ được hơn hai tháng, chắc chưa ghé, quán không bày bánh ở quầy đâu, phải vào xem menu mới biết là có bánh ngọt đấy."

Nhược Hi gật đầu cảm ơn, theo lời chỉ dẫn của nhân viên đến quán cà phê nọ.

Quả là ở đối diện nhà của y.

Quán rộng rãi, trang trí tinh xảo, nhìn không giống một quán cà phê, mà giống một tiệm trưng bày đồ cổ vậy. Đa phần người tới hoặc là học sinh sinh viên, hoặc là mấy cô dì lớn tuổi.

Nhược Hi đến quầy thu ngân, tìm trong menu ra bánh macaron.

Nhược Qua cười khúc khích, "Pap pa, ma-ca-don!"

Nhược Hi mua cho bé hai cái bánh, mua thêm một ly trà gừng, chờ cho vị chủ quán tính tiền, lúc này mới phát hiện ra trong quán chỉ có một người pha chế và làm bánh, còn lại nhân viên đều không được vào quầy.

Trịnh Kì nhìn Nhược Hi, không hiểu sao cảm thấy rất bồi hồi. Lúc đưa số thứ tự cho y, tay run đến phát sợ.

Người thật đứng trước mặt, làm Trịnh Kì bối rối.

Như đã biết, Nhược Hi rất đẹp.

Từ khi bước vào quán, nếu không có Nhược Qua, chắc chắn sẽ bị nam nhân để ý.

Trịnh Kì nhìn đi nơi khác, để Nhược Hi đi tìm bàn ngồi. Nhân viên thấy cậu nhóc kháu khỉnh, nhanh chóng kiếm cho bé một cái ghế con con. Nhược Qua có bàn riêng, vui vẻ gõ gõ bàn.

Nhược Qua ăn được hai cái bánh thơm ngon, hai má phúng phính chuyển động trong đều.

Buổi chiều học sinh tới rất đông, một vài người trong số đó nhận ra, y là tác giả bộ truyện "Mây và rừng." Nhược Hi không nghĩ họ sẽ nhận ra, lại thấy lấp ló trong số những sinh ấy có cô bé ở tiệm sách.

Gương mặt cô hơi đỏ, sau đó lấy hết dũng khí mới cùng nhóm bạn lại gần.

Nhược Hi xuất hiện gây nên sức hút lớn vô cùng, quán cà phê nhanh chóng kéo tới rần rần khách, chủ yếu để xin chữ kí và ảnh chụp mà thôi.

Nhược Qua thấy người lạ liền mếu máo, Nhược Hi nhanh chóng xin lỗi, lại ôm con rời đi.

Lại sợ bọn họ phát hiện nhà ở đối diện, chỉ có thể đi vòng quanh công viên.

Gần bảy giờ quán dần tản khách. Trịnh Kì nhìn không thấy bóng đèn bên kia sáng điện, lo lắng Nhược Hi còn chưa về nhà, cứ thế lẳng lặng đi xung quanh.

Ở công viên gần đấy thấy hai cha còn đang ngồi chơi xích đu.

Nhược Qua tay bé bé nắm lấy dây xích, liên tục cười.

Nhược Hi trí nhớ rất tốt, vừa nhìn đã nhận ra Trịnh Kì rồi.

"Ông chủ tiệm bánh ạ?"

Trịnh Kì hơi xấu hổ.

"Khách đã về hết rồi. Tôi chỉ nghĩ là, sao anh còn chưa về nhà."

Nhược Hi hơi ngạc nhiên. "Ngài biết nhà tôi à?"

Trịnh Kì lại sợ Nhược Hi nghĩ gã là một tên theo dõi biến thái, rốt cuộc cũng không biết nên nói thế nào.

Gã cúi đầu.

"Chỉ là, mỗi ngày tôi đều thấy hai người ở phía đối diện, nên lo lắng. Thực sự không có ý gì đâu."

Nhược Hi cười cười.

"Tôi không để bụng mà."

Nhược Hi thấy gò má Trịnh Kì ửng hồng, vẫn là nhận ra được ý nghĩ ấy.

Cẩn thận lại dè dặt. Chỉ là trong ánh mắt đó có nhu tình.

Nhược Hi dù vậy vẫn cảm thấy không hề an lòng.

Nhược Qua không sợ Trịnh Kì, ngược lại ngồi trong lòng Nhược Hi kéo áo y, lại chỉ chỉ về phía người lạ. Hai mắt nó tròn xoe, dường như là muốn được bế.

Nhược Hi dỗ con, "Chú đang bận, không chơi với con được rồi."

Trịnh Kì nhận ra đôi mắt lo sợ của Nhược Hi, trong lòng cảm thấy bản thân làm như vậy là quá nhanh chóng rồi. Vẫn là cởi bớt áo ngoài phủ lên người bé con. "Hai cha con sớm về nhé, ở ngoài đêm lạnh, không tốt cho trẻ nhỏ."

Nói xong cúi đầu chào, chính mình trở về quán, đóng cửa tiệm. Tuỳ ý ngẩn đầu như thói quen, đã thấy nhà bên sáng đèn.

Nhưng lần này Nhược Hi không mở rèm, gã chỉ có thể thông qua tấm màn chắn mờ ảo cảm nhận màu đèn vàng nhạt.

Trịnh Kì khe khẽ thở dài.

Gã đã quá gấp gáp, bây giờ khiến con người ta sợ hãi rồi.

Nhược Hi như một con ốc sên, cứ gặp ánh sáng, lại vội vàng rụt cổ vào. Những cái râu nho nhỏ duỗi ra, cũng vì thế giới kia quá đáng sợ mà không dám can đảm đón nhận.

Thông tin của y nhan nhản trên báo đài, chỉ có gương mặt là ít ai biết tới. Hi hữu như sáng nay chẳng hạn, sẽ có người nhận ra y.

Trịnh Kì tìm kiếm một chút, đã thấy cả những tờ báo lá cải đơm đặt một vài năm về trước.

Sẽ có cái đúng cái sai.

Trịnh Kì không biết nên tin vào điều gì.

Cũng giống như Nhược Hi, gã cũng không biết nên bắt đầu từ đâu nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play