Editor: thanhbinhnhac.Tô Tiêm Tiêm bị nữ nhân hồ ly vẻ mặt tỏa ra khí lạnh lạnh, nháy mắt mở mắt, hồi thần trở lại nhìn khung cảnh quanh mình.
Nhánh cây hỗn loạn um tùm, đáy vực mặt đất ẩm ướt.
Tô Tiêm Tiêm hướng tới không trung nhìn thoáng qua, cảm nhận được trời tờ mờ sáng.
【Hệ thống phế vật: Ký chủ, hiện tại là hệ thống thế giới rạng sáng a.】
Tô Tiêm Tiêm cho chính mình một cái miệng ba, làm chính mình tỉnh táo lại, nói cách khác cô hôn mê đã sắp 20 tiếng đồng hồ.
Tô Tiêm Tiêm hướng tới chung quanh nhìn lại, thấy được Khương Thác nắm ở một bên.
Khương Thác mắt cá chân bị thương, tùy ý quấn lại mấy cái mảnh vải, đã có máu thấm ra tới.
Tô Tiêm Tiêm sờ soạng trán Khương Thác một chút, nóng bỏng vô cùng.
Mà cô được chính Khương Thác ôm vào trong ngực, bình yên vô sự.
“Khương Thác tỉnh tỉnh……”
Tô Tiêm Tiêm thật cẩn thận đẩy đẩy bả vai Khương Thác.
Khương Thác bởi vì bị thương cảm lạnh sốt cao, cả người nóng hổi, mặt cũng đỏ bừng, có lẽ là bởi vì bên người là Tô Tiêm Tiêm, mặc dù là hôn mê cũng không hề phòng bị, cảm nhận được Tô Tiêm Tiêm đẩy đẩy bả vai nàng, chỉ là cau mày, lẩm bẩm hai câu.
“Đừng quậy, mình mệt quá, để mình ngủ một lát.”
Tô Tiêm Tiêm đem cái trán dán ở Khương Thác trên trán, nóng đến cô ngẩn ra, hảo gia hỏa, hiện tại đều sốt mơ hồ, bắt đầu nói mê sảng.
‘ Hệ thống, đem thân thể của tôi kỹ năng điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, hơn nữa tôi muốn biết vì sao tôi rớt xuống huyền nhai lại hôn mê, Khương Thác vì sao không có hôn mê? Còn có ở trong khoảng thời gian tôi hôn mê này rốt cuộc đã xảy ra cái gì? ’
Tô Tiêm Tiêm ngồi dậy tới xoa xoa đầu mình, cô giống như nhớ rõ thời điểm hôn mê, mơ thấy thứ gì, nhưng là tỉnh lại lúc sau lại quên hơn phân nửa, trong mộng có một nữ nhân cùng cô nói gì đó, nhưng là nói gì thì cô lại nhớ không rõ.
【Hệ thống phế vật∶ Vâng thưa ký chủ, thỉnh ký chủ chờ đợi ba phút, hệ thống đang vì ký chủ điều chỉnh cơ năng thân thể. Ba phút sau, thân thể ký chủ sẽ khôi phục trạng thái khỏe mạnh tốt nhất.】
Tô Tiêm Tiêm nhắm mắt lại, chậm rãi cảm giác thân thể ở dần dần ấm lên, rét lạnh bị tản ra, cũng có sức lực, bụng đang đói khát cũng dần dần biến mất, cả người đau đớn chậm rãi thu nhỏ, cảm giác mệt mỏi cũng mất tích.
‘ Không nghĩ tới a, nguyên lai còn có loại năng lực này, kia như thế nào không nói sớm? Nếu tôi đều có thể điều chỉnh, kia đem vết thương trên đùi Khương Thác cùng sốt cao cũng có thể bị tiêu trừ đi. ’
【Hệ thống phế vật∶ Xin lỗi ký chủ, tiểu phế vật cũng không có loại quyền hạn như vậy, đang vì ký chủ truyền phát tin, sự tình đã phát sinh sau khi ký chủ hôn mê.】
Tô Tiêm Tiêm đem giao diện hệ thống kéo đến trước mắt, mặt trên truyền phát hình ảnh sự việc đã phát sinh sau khi cô hôn mê.
Cô ở thời điểm cùng Khương Thác ôm nhau lăn xuống vách núi bản thân liền hôn mê.
Tô Tiêm Tiêm nhìn thấy hai người ước chừng lăn vài phút, mới bị một cục đá ngăn trở, mà Khương Thác sau eo vừa lúc che ở kia tảng đá thượng, đau Khương Thác mày nhăn lại, mà ở hai người dừng lại lúc sau, Khương Thác trước tiên cũng không phải kiểm tra chính mình miệng vết thương, mà là nhìn trong lòng ngực nàng có hay không bị thương, nhìn thấy nàng bình yên vô sự, hô hấp vẫn như cũ còn ở, chỉ là ngất đi, lúc này mới yên tâm. Cảnh giác nhìn chăm chú vào chung quanh.
Khương Thác không có quản chính mình bị thương mắt cá chân, đầu tiên là đem cô đặt ở một chỗ an toàn, sau đó sờ tác chung quanh tính toán tìm kiếm cửa động, nhưng là nhìn thấy trời dần dần tối, lúc này mới từ bỏ, kéo mắt cá chân bị thương trở về.
Sau đó cố sức đem cô ôm lên, từng bước đi vào sơn động an toàn mới tìm được, để cô nằm bên trong, tìm kiếm một ít nước, còn đem quần áo trên người chính mình, tùy ý xé xuống mấy miếng vải đều đem băng bó vết thương trên mắt cá chân bản thân.
Tô Tiêm Tiêm nhìn đến Khương Thác tay chân vụng về nhóm lửa lại thất bại, chỉ có thể ôm cô, dùng nhiệt độ của nàng sưởi ấm cho cô, chờ đợi cô tỉnh lại, sau lại bởi vì thể lực tiêu hao quá nhiều, cũng không có ăn cơm, bị thương hơn nữa cảm lạnh, liền phát sốt rồi hôn mê.
Tô Tiêm Tiêm nhìn Khương Thác trong giao diện hình ảnh hệ thống, ngày thường nàng từ đầu đến chân đều tinh xảo gọn gàng đẹp đẽ.
Thời kỳ cao trung, cho dù là nghèo khó nhưng nàng cũng đủ khả năng cho phép chính mình gắng đạt tới hoàn mỹ, chính là hình ảnh Khương Thác tóc tán loạn, trên người có rất nhiều vết thương nhỏ bị nhánh cây quát cọ đến, ngay cả trên mặt cũng có vài vết thương nhỏ.
Quần áo cũng bị rách hỏng rồi, cả người chật vật bất kham, trước khi hôn mê lại bướng bỉnh quan tâm cô, lo cho bản thân thì không lo, ngay cả thời khắc mất đi ý thức vì cảm mạo phát sốt đó, cũng chỉ biết ôm chặt lấy cô, đem nhiệt độ trên người truyền lại cho cô.
Tô Tiêm Tiêm ánh mắt khẽ nhúc nhích, trong lòng một trận chua xót.
Cô trong lòng đột nhiên có chút nghi vấn, muốn chất vấn hệ thống phế vật.
‘ Đây là giả thiết tốt sao? Bị bắt rơi xuống vách núi là hệ thống cưỡng chế yêu cầu, kia sau khi rơi xuống, Khương Thác làm một loạt hành động cũng đều là số liệu giả thiết sao? Đều không có cảm tình, cưỡng chế bị yêu cầu. ’
【Hệ thống phế vật∶ Xin lỗi a, ký chủ vấn đề này vượt quá phạm vi trả lời của hệ thống. Hệ thống nghe không hiểu ký chủ hỏi chính là gì? Bất quá, việc ký chủ gặp phải hết thảy đều là phục vụ cho cốt truyện hệ thống thế giới, hơn nữa ký chủ đã đánh vỡ vận mệnh pháo hôi của nguyên chủ, hiện tại bởi vì ký chủ ảnh hưởng sẽ sinh ra cốt truyện mới cùng nhánh rẽ mới, hệ thống chỉ có thể điều chỉnh phương hướng phát triển, cũng không thể sửa đổi hoàn toàn các giả thiết.】
【Ký chủ tuy rằng rơi xuống chính là vách núi, nhưng là vì phòng ngừa ký chủ cùng Khương Thác ở hệ thống thế giới đánh mất tánh mạng, trở về thành số hiệu, cho nên khi ký chủ rơi xuống, độ dốc thu nhỏ, đã biến thành triền núi, nhưng là hiện tại lại lần nữa biến trở về vách núi, ký chủ yêu cầu chính mình tự tìm kiếm lối thoát.】
Tô Tiêm Tiêm nghe hệ thống nói một đoạn vô nghĩa, nhưng lại cẩn thận nghe xuống dưới, Tô Tiêm Tiêm vẫn phát hiện nơi dị thường.
Đó chính là, hệ thống chỉ có thể đối với việc phát sinh sự tình trên người cô tiến hành can thiệp, nhưng không thể làm ra quyết định mang ý nghĩa ảnh hưởng.
Nói cách khác đối với Khương Thác hẳn là cũng như thế.
Khương Thác đối với sự việc rơi xuống vách núi mới sinh ra phản ứng, cùng với làm những chuyện như vậy, đều phát ra từ nội tâm.
Tô Tiêm Tiêm ngồi xổm thân mình, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Khương Thác đang nóng bừng, nâng lên tay Khương Thác, nhìn lòng bàn tay nàng chi chít vết thương nhỏ, trong ánh mắt mang theo áy náy.
Cô vẫn luôn lừa mình dối người trốn tránh nội tâm chính mình.
Vẫn luôn cảm thấy Khương Thác chỉ là nhân vật trong sách, tuy rằng lớn lên đẹp hợp gu cô, nhưng cũng không thể động tâm, sợ hãi mặc dù cô cố gắng thay đổi như thế nào, đều không thể thay đổi kết cục thân là pháo hôi.
Chính là, nghĩ nhiều như vậy lại có thể làm được gì sao?
Cô ở nguyên thế giới đau khổ giãy giụa, nỗ lực nửa đời, kết quả không thể hiểu được xuyên qua đến thế giới này, làm sao đoán trước được việc gì.
Cô cùng Khương Thác nói qua, lấy thiệt tình đổi thiệt tình. Khương Thác làm này đó đều là xuất phát từ chân tâm.
Khương Thác lấy ra sự nhiệt tình từ tận đáy lòng, nhưng cô thì sao?
Vẫn luôn dùng lời nói dối ngụy trang cùng trốn tránh hiện thực.
Tô Tiêm Tiêm cầm áo một lần nữa khoác ở trên người Khương Thác, vừa ôm vừa kéo nàng đứng lên.
“Khương Khương, tỉnh tỉnh, mình cõng cậu tìm đường đi ra ngoài, không cần sợ, có mình ở đây.”
Khương Thác mơ mơ màng màng trợn mắt, cả người không có sức lực, đứng không được, chỉ có thể nghe Tô Tiêm Tiêm bài bố, mềm hai chân, gian nan đứng, sau đó ghé vào trên lưng Tô Tiêm Tiêm, ngày thường tăng lên đuôi ngựa giờ phút này vô lực gục xuống, nóng bỏng khuôn mặt dán ở sườn mặt cô, mắt phượng híp lại, không có tiêu cự.
“Tô… Tiêm Tiêm…?”
Khương Thác lời nói theo hơi thở phả ra đều mang theo nóng bỏng.
Tô Tiêm Tiêm một đôi mắt hạnh trở nên nhu hòa lên, ôn nhu đáp lại “Mình đây.”
“Tô Tiêm Tiêm…… Mình đau quá.”
“Xin lỗi.”
“Tô Tiêm Tiêm…Cậu không yêu mình……”
“Xin lỗi.”
“Mình… Không muốn nghe, xin lỗi.”
“Thực xin lỗi, mình yêu cậu.”
……
Tô Tiêm Tiêm cùng Khương Thác mất tích. Đây chính là chuyện lớn..
Hoa Không Tước đều phải gấp đến điên rồi, cô ấy là đương nhiệm hội trưởng Hội Học Sinh, mang theo người trong hội học sinh đi ra ngoài chơi, kết quả để lạc mất hai người, trở về cô ấy chính là người đầu tiên gánh trách nhiệm.
Lộc Nhung cũng gấp không chịu được.
Mà Phạm Vi Viên không nhanh không chậm nơi nơi loạn hoảng, làm bộ làm tịch kêu gọi hai câu.
Hoa Không Tước: “Các người mau tìm a! Hai người to lớn sống sờ sờ sao có thể hư không tiêu thất*? Vách núi tuy rằng nguy hiểm, nhưng đã lớn như vậy, không có khả năng bị ngã xuống đi.”
*Tự dưng biến mất.
Phạm Vi Viên lúc này nói tiếp, “Đúng vậy, đúng vậy, hai người lớn như vậy sao có thể hư không tiêu thất? Nghe nói nơi này rất tâm linh. Có cái gì Sơn Thần ở đây, có phải hay không hai người đó đã làm chuyện trái với lương tâm, bị Sơn Thần bắt đi rồi?”
Lộc Nhung nghe được Phạm Vi Viên nói, nhíu nhíu mày, tay đẩy gọng kính mắt màu đen chính mình đang mang, trừng mắt Phạm Vi Viên nói “Thân là học tỷ, sao lại nghị luận học muội chính mình như thế? Này quả thực chính là vu hãm, chúng ta ba người là bạn học cao trung còn chung lớp, tôi liền ngồi ở phía sau hai nàng, Tô Tiêm Tiêm cùng Khương Thác nhân phẩm cực hảo, toàn giáo đều thích."
"Hơn nữa vẫn là học sinh top đầu của chúng tôi, phẩm học kiêm ưu, vào đại học đều là cử đi học, các nàng nhất định sẽ bình an không có việc gì trở về, đến lúc đó cô đây phải hướng hai người bọn họ xin lỗi.”
Phạm Vi Viên mắt trợn trắng, “Từ đâu ra chó săn vậy.”
Lộc Nhung giận không chịu được, nhưng là mặc kệ cô ấy, tiếp tục tìm kiếm.
Lúc này, thanh âm mang theo ba phần tức giận vang lên.
“Phạm Vi Viên phải không? Nói tôi cùng Khương Thác bị Sơn Thần bắt đi rồi đúng không? Tôi ở Sơn Thần chỗ đó nghe được cô ăn nói bậy bạ, hiện tại hướng cô đòi nợ.”
Mọi người nghe thấy thanh âm, đều sôi nổi quay đầu lại xem, trước mắt vách núi phía dưới đường nhỏ, chậm rãi xuất hiện hai bóng người.
Tô Tiêm Tiêm cõng Khương Thác hôn mê, hai người cả người chật vật, quần áo cũ nát bất kham, hơn nữa dơ hề hề, chật vật đến không được.
Nhưng là Tô Tiêm Tiêm nâng mắt, kiên nghị có chút đáng sợ, bước chân trầm trọng, lại cực kỳ vững chắc, như trân trọng che chở Khương Thác trên lưng.
Cũng mau tới giữa trưa, mọi người đều có chút bụng đói kêu vang, mà hiện tại bọn họ hoàn toàn quên mất đói khát, đều bị hình ảnh trước mắt Tô Tiêm Tiêm đang cõng Khương Thác chấn động rồi.
Tô Tiêm Tiêm chẳng lẽ chính là như vậy từng bước một cõng Khương Thác cõng từ dưới vách núi trở về sao?
Lộc Nhung lập tức vui đến khóc, lập tức yên tâm, cả người thả lỏng sức lực, thiếu chút nữa nằm liệt dưới đất, “Thật tốt quá, không có việc gì liền thật tốt quá.”
Giữa trưa ánh mặt trời nóng cháy, mọi người không khỏi đều có chút tâm phiền ý loạn, trên người chảy mồ hôi, một trận gió ôn nhu thổi qua, thổi bay không ít trên mặt đất gió cát, gió cát xẹt qua mắt Hoa Không Tước, lại không ngăn cản được tầm mắt cô ấy nhìn Tô Tiêm Tiêm.
Mà Hoa Không Tước ngốc lăng lăng nhìn Tô Tiêm Tiêm cõng Khương Thác trở về, không rời không bỏ.
Tô Tiêm Tiêm rõ ràng lớn lên không cao, thoạt nhìn cũng mềm mại, không có gì lực lượng, hiện tại còn dơ hề hề, khi nhìn cô ấy ánh mắt cô còn thực lãnh, nhưng cô ấy liền cảm thấy Tô Tiêm Tiêm soái cực kỳ, tràn ngập cảm giác an toàn.
Hoa Không Tước khống chế không được trái tim loạn nhảy, nâng lên tay đặt trên ngực chính mình.
Lớn như vậy, cô ấy rốt cuộc biết thích là cảm giác gì rồi.
“Mình…… Yêu Tô Tiêm Tiêm.”
- -----
Tác giả có chuyện nói:
Khương Thác: Xui xẻo.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa2.
Tỉnh Mộng3.
Ảnh Đế Có Thuật Đọc Tâm4.
Sao Boss Còn Chưa Trốn?=====================================
Tô Tiêm Tiêm∶ Xui xẻo.
Hoa Không Tước∶ Tôi sắp có tình yêu.
- -----
Truyện chỉ được đăng tại wattpad.Crush phũ vs nhạt quá phải làm s đây=(