Hôm sau, Kỷ Cẩm rời giường lúc bảy giờ hơn. Tâm trạng của cậu rất tốt, vừa hát vừa nhảy về phía phòng tắm để đánh răng rửa mặt. Khi cậu xong xuôi đi ra thì Thẩm Kình Vũ cũng vừa bước ra khỏi phòng.
Kỷ Cẩm vừa thấy anh thì nhớ lại nụ hôn trộm tối qua, mặt thoắt nóng bừng. Cậu lấy lại bình tĩnh, háo hức chào hỏi với Thẩm Kình Vũ: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Anh gật đầu đáp lại.
Kỷ Cẩm thấy Thẩm Kình Vũ mặc đồ tập thể thao bèn hỏi: “Anh định đi chạy bộ à?”
“Ừ.”
“Anh không cần mua bữa sáng bên ngoài đâu, hôm qua tôi mua bột yến mạch rồi, anh chạy xong thì về ăn nhé.”
Thẩm Kình Vũ cười: “Ừm, tôi biết rồi.”
Sau khi anh đi xuống, Kỷ Cẩm vẫn chìm trong hưng phấn bắt đầu nghêu ngao hát tiếp, còn đứng trong phòng khách nhảy theo bài hát mới của mình– Ôi, đúng là một buổi sáng tuyệt vời!
Bình thường Thẩm Kình Vũ chạy mất bốn mươi phút. Kỷ Cẩm căn kỹ thời gian để pha yến mạch, bỏ sữa bò vào lò vi sóng hâm nóng, còn rán thêm hai quả trứng trước khi anh về.
Chuẩn bị xong xuôi tất cả, cậu bưng hai suất bữa sáng ra bàn xếp ngay ngắn rồi đứng một bên đánh giá, cảm thấy tương đối hài lòng. Hôm qua Thẩm Kình Vũ đã làm bữa tối cho cậu, hôm nay cậu cũng làm đồ ăn sáng cho anh, dù chỉ là một chuyện rất nhỏ thôi nhưng vẫn làm cậu vô cùng thỏa mãn.
— Nếu ngày nào cũng có thể vui vẻ thế này thì tốt biết bao!
Kỷ Cẩm muốn lưu lại bữa sáng mình tự làm nên định lấy điện thoại ra chụp vài tấm, nhưng bấm mở mấy lần mà màn hình vẫn không sáng. Bấy giờ cậu mới nhớ ra hôm qua mình đã tắt máy từ khi trốn khỏi phòng tiệc. Cậu đành ngồi xuống cạnh bàn, ấn giữ phím tắt để bật lại máy rồi chờ nó khởi động lại.
Điện thoại vừa bắt được tín hiệu, ngay lập tức bị oanh tạc bởi thông báo. Cậu đang do dự không biết có nên vào Wechat hay không thì đột nhiên có người gọi đến.
Kỷ Cẩm nhìn hai chữ “Anh Lưu” trên màn hình, nhướn mày đầy kinh ngạc rồi nhận máy: “Alo? Anh Lưu?”
“A Cẩm…” Giọng đối phương nghe hơi lạ. “Em dậy chưa?”
“Vừa dậy. Có chuyện gì à?”
“Bây giờ em đến công ty được không? Chúng ta họp một chút xem nên xử lý chuyện hôm qua thế nào.”
“Chuyện hôm qua gì cơ?” Kỷ Cẩm ngồi thẳng lên, hỏi lại vẻ cảnh giác. “Đã xảy ra cái gì à?”
“Em không biết à?”
“Không.”
***
Năm phút sau, Thẩm Kình Vũ lên nhà sau khi chạy bộ thì thấy Kỷ Cẩm đang ngồi bên bàn, vừa đỡ trán vừa lướt điện thoại. Sắc mặt cậu phức tạp vô cùng, có phần tức giận, cạn lời và cả đôi chút xấu hổ.
Thẩm Kình Vũ định đi tắm trước nhưng thấy vậy thì dừng bước: “Cậu sao vậy?”
Kỷ Cẩm đặt điện thoại lên bàn, ý bảo anh qua đây xem. Thẩm Kình Vũ tiến lên, thấy trên màn hình là một video đã được tua lại từ đầu, anh bèn ấn nút cho nó chạy.
Trong video mới xuất hiện hình ảnh đầu tiên, Thẩm Kình Vũ trợn tròn mắt vì kinh ngạc.
***
Chỉ mất vài phút để hai người ăn hết bữa sáng rồi thay quần áo, Thẩm Kình Vũ chở Kỷ Cẩm đến công ty.
“Xin lỗi.” Anh vừa quay vô lăng vừa nói. “Là lỗi của tôi, hại cậu bị chụp trộm rồi.”
“Sao trách anh được?” Kỷ Cẩm lắc đầu. “Anh chỉ đi về với tôi thôi mà.”
“Nhưng tôi không nên làm như vậy ở ngoài đường…”
“Lúc ấy ở đó vốn không có người.” Kỷ Cẩm bĩu môi. “Ai mà đoán được sẽ có người chụp từ trên cao chứ! Muốn trách thì cũng phải trách người chụp trộm, anh có lỗi gì đâu!”
Đoạn video mà bọn họ vừa xem ghi lại hình ảnh Thẩm Kình Vũ kéo Kỷ Cẩm rời khỏi khách sạn ngày hôm qua. Hai người nắm tay nhau chạy băng băng trên đường, Thẩm Kình Vũ ôm cổ Kỷ Cẩm, thậm chí cảnh Thẩm Kình Vũ dùng một tay ôm Kỷ Cẩm lên cũng bị quay lại. Video được đăng lên mạng từ tối hôm qua rồi bị mấy tài khoản truyền thông đổ thêm dầu vào lửa, giật tít nói Kỷ Cẩm thân mật với bạn trai bí mật trên đường. Cũng có người nhận ra Thẩm Kình Vũ là người trong video ngã khỏi khách sạn lần trước nên đồn rằng Kỷ Cẩm để người yêu đồng tính của mình bên cạnh làm trợ lý. Dù sao thì hình ảnh hai chàng trai ôm ấp nhau như vậy cũng dễ làm người ta hiểu lầm.
Hôm qua chẳng phải Thẩm Kình Vũ không chú ý, trước khi pha trò anh còn cố ý quan sát xung quanh. Anh nghĩ xung quanh không có ai là xong rồi, nhưng không ngờ trên những tòa nhà xung quanh có người thấy được, đồng thời dùng điện thoại quay lại cảnh này.
Song điều may mắn là người chụp lén bị khuất góc nên khi Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ ngồi xuống chỗ gốc cây, đối phương không thấy được nữa, trong video không hề có cảnh Kỷ Cẩm ngồi khóc bên đường.
Thẩm Kình Vũ vẫn tự trách mình. Anh không biết người nổi tiếng lại thiếu sự riêng tư đến mức này, hôm qua chỉ suồng sã một chút mà đã khiến Kỷ Cẩm vướng vào rắc rối.
Kỷ Cẩm vỗ vai anh: “Yên tâm đi, chuyện này không gây ảnh hưởng gì đến tôi đâu, chẳng qua bị quay trộm nên tôi hơi khó chịu thôi.”
Nói xong, cậu tiếp tục cầm điện thoại lên đọc bình luận dưới video. Trong số đó có những người tỏ ra ghê tởm đối với đồng tính luyến ái, có fan đang thanh minh cho cậu, còn có người hâm mộ cặp đôi đẹp trai.
“Nói nhỏ xíu, dù rất ghét mấy tài khoản truyền thông tung tin đồn nhảm nhưng anh giai trợ lý và Kỷ Cẩm đứng chung thấy đẹp đôi quá đi, hai người đều siêu cấp đẹp trai (*/ω*)”
Bình luận này có hơn một trăm lượt thích. Kỷ Cẩm cũng muốn “thích” một cái để nó lên đầu, nhưng nếu cậu dám làm thế thật thì chắc chắn Túc An và anh Lưu sẽ ăn tươi nuốt sống cậu luôn. Vậy nên chỉ có thể cố kiềm chế hành động của bản thân, trong đầu thầm giơ ngón tay cái cho người bình luận tinh mắt ấy.
Thẩm Kình Vũ biết Kỷ Cẩm đang an ủi mình, thở dài: “Cậu bị gán mác đồng tính như vậy có thể sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh…”
“Có gì đâu?” Kỷ Cẩm thẳng thừng phản bác lại. “Tôi có phải idol đâu, tôi là ca sĩ, nhạc sĩ có thực lực cơ mà! Tôi không hẹn hò, thích nam hay nữ thì sao? Chỉ cần tôi không nhảy ra nói oang oang ‘Tôi đồng tính đấy, Tổng cục* mấy người giỏi thì cấm tôi đi’ thì chẳng có ảnh hưởng gì sất!”
(*) Gốc là 广电总局 (Quảng điện tổng cục): Tổng cục Quảng bá Phát thanh Truyền hình Quốc gia Trung Quốc (có thể gọi tắt là Tổng cục)
Thẩm Kình Vũ nhìn cậu ngạc nhiên.
Kỷ Cẩm cho rằng anh không tin, gác chân lên nói: “Thật đấy, đùa anh làm gì? Ca sĩ bọn tôi không giống diễn viên đâu. Diễn viên mà đã kết hôn, sinh con hoặc có tin đồn đồng tính thì các hãng phim sẽ không để bọn họ diễn phim thần tượng nữa; nhưng ca sĩ chỉ cần có giọng hát phù hợp, dù đã cưới mười bảy, mười tám người thì vẫn có thể hát về mối tình đầu như thường. Mà tôi đây vừa viết được nhạc còn có thể tự hòa âm phối khí, tài năng có thừa~~~~~ Ra sản phẩm mới cũng không cần cầu cạnh ai cả. Bọn họ thích tung tin vịt thế nào thì cứ viết thoải mái đi, tôi không quan tâm đâu, hứ!” Âm cuối cùng còn có vẻ rất đắc ý nữa.
Thẩm Kình Vũ dở khóc dở cười. Cậu thật sự không quan tâm người khác viết gì về mình sao? Chẳng biết ai suốt đọc bình luận xong mắng người…
Dù những vụ bê bối khác thế nào, ít nhất lần này Kỷ Cẩm không để tâm thật.
Một lát sau, cậu lén nhìn Thẩm Kình Vũ, tỏ vẻ lơ đãng hỏi: “Tôi thì chẳng sao… quan trọng là anh thôi. Trên mạng đang đồn hai chúng ta đồng tính, nếu người anh thích mà thấy thì sao?”
“Người tôi thích?” Thẩm Kình Vũ ngơ ngác, không biết Kỷ Cẩm đang nói về ai.
“Không phải anh thích một người à? Lần trước anh trả lời trong bản thảo ấy, tôi đọc rồi, hình như là… gặp ở quán bar đúng không? Tôi không nhớ nhầm chứ?”
Thẩm Kình Vũ ngây người, mắt hơi lấp lóe: “Tôi…”
Kỷ Cẩm ngưng thở để nghe xem anh nói thế nào. Cậu rất muốn biết Thẩm Kình Vũ có suy nghĩ gì đối với ca sĩ quán bar ấy. Tuy cậu không hy vọng xa vời rằng mối quan hệ của hai người sẽ phát triển thêm một bước nữa, nhưng không có nghĩa là cậu có thể nhìn anh quấn quýt bên người khác mà không tức hộc máu.
“Tôi không phải ngôi sao…” Thẩm Kình Vũ lắc đầu. “Không quan tâm người khác nói gì về mình.”
Kỷ Cẩm nhướn mày rất khẽ, tiếp tục nói bóng gió: “Anh không để ý nhưng đối phương thì sao? Anh còn liên lạc với người anh thích không? Hay là… chuyện đã qua rồi?”
Thẩm Kình Vũ bỗng trở nên yên lặng.
Kỷ Cẩm hơi bứt rứt, móng cào vào lòng bàn tay đến suýt cào ra được cả tòa lâu đài Disney mới nghe thấy Thẩm Kình Vũ mở miệng nói: “Không phải.”
Cậu lập tức quay đầu sang.
“Không phải chuyện đã qua.” Ánh mắt Thẩm Kình Vũ hướng thẳng tắp về phía trước, giọng điệu lơ lửng không thể nắm bắt nổi. “Sau này… nói sau đi. Bây giờ tôi chưa nghĩ đến chuyện ấy.”
Kỷ Cẩm: “…”
Móa, không phải chuyện quá khứ nghĩa là bây giờ vẫn còn à? Nói sau đi là sao? Không thích đến thế? Hay chuyện không xảy ra được?
Aaaaa, đồ tồi! Thà anh đâm hẳn một dao thật sâu để tôi chết cho thoải mái còn hơn! Thọc vào một tí rồi rút ra, xong lại đâm thêm phát nữa, anh là pít-tông à!
Thẩm Kình Vũ không hay biết người bên cạnh đang sắp bùng nổ, chỉ chuyên tâm lái xe đến công ty.
Không lâu sau đó, hai người đến nơi rồi cùng đi vào phòng họp. Bên trong có anh Lưu, Túc An và một cô gái đại diện bộ phận truyền thông đang chờ bọn họ.
Hai người bước vào, anh Lưu là người chững chạc nhất nên trên mặt không tỏ vẻ gì khác lạ, Túc An hết nhìn Kỷ Cẩm rồi liếc sang Thẩm Kình Vũ bằng ánh mắt phức tạp; cô gái còn lại là người ít căng thẳng nhất, ánh mắt dõi về bọn họ chỉ có phần ngạc nhiên và tìm tòi.
Anh Lưu mở miệng bình thản: “A Cẩm, em xem đoạn video đấy chưa?”
“Xem rồi.” Kỷ Cẩm ngồi dựa vào ghế, khoanh tay, gác chân vẻ bất mãn. “Em với trợ lý có quan hệ tốt, hai thằng con trai đánh nhau thì có vấn đề gì à? Mấy tài khoản truyền thông kia rảnh rỗi quá đấy, chuyện thế này cũng giật tít thành tin cho được.”
“Đúng là không có vấn đề gì lớn.” Anh Lưu vẫn giữ nụ cười như Phật Di Lặc. “Nhưng dù sao chuyện em bị tung tin như vậy cũng không hay ho cho lắm, anh nghĩ lần này chúng ta vẫn phải tác động truyền thông một chút.”
“Không đến mức đấy mà?” Kỷ Cẩm nhún vai. “Cùng lắm thì lên Weibo của em để thanh minh là được, không phải bọn họ cũng nhận ra anh ấy là trợ lý của em rồi à?”
“Ừ… Thật ra nếu hai đứa nắm tay, đụng vai dựa lưng thì bình thường thôi, thậm chí còn chẳng cần thanh minh.” Anh Lưu yên lặng liếc sang phía Thẩm Kình Vũ. “Nhưng đoạn Tiểu Vũ ôm em lên thì hơi quá rồi, thế mới bị người ta xuyên tạc gây hiểu lầm.”
Dù anh trách móc vô cùng uyển chuyển, Kỷ Cẩm vẫn ngồi thẳng dậy: “Là em bảo anh ấy ôm! Anh Lưu, anh ấy là người của em, đừng có liếc sang bên đấy, có chuyện gì thì trách em là được.”
Sự bình tĩnh trên mặt anh Lưu nứt ra, anh ngạc nhiên nhìn Túc An, bọn họ đều thấy được sự sững sờ trong mắt nhau.
Nói về chức vụ, anh Lưu là người đại diện, tất cả nhân viên trong văn phòng của Kỷ Cẩm đều là cấp dưới của anh. Chỉ mình Thẩm Kình Vũ là vệ sĩ riêng mà Kỷ Cẩm tự thuê, tiền lương của anh cũng do Kỷ Cẩm trả, đúng là anh Lưu không thể ra lệnh cho anh được.
Nhưng trước giờ có thấy Kỷ Cẩm bảo vệ trợ lý như thế đâu…
Anh Lưu chỉ mất vài giây đã cười lại: “Anh không có ý trách Tiểu Vũ. Ở tuổi hai đứa thì gây lộn với nhau vẫn rất bình thường, chẳng qua nghề của chúng ta hơi đặc biệt nên em làm gì cũng có rất nhiều người nhìn chằm chằm. Bây giờ trên mạng có không ít người bắt đầu bịa chuyện, nói em là người đồng tính…”
“Bọn họ thích nói thế nào thì nói chứ.” Kỷ Cẩm cũng đáp lại anh như những gì cậu đã nói trên xe với giọng chán chường. “Em không nói oang oang ra thì bọn họ cấm em hoạt động được chắc?”
“Tất nhiên không cấm được, nhưng chúng ta còn vài hợp đồng đại diện nữa, những tin đồn thế này có ảnh hưởng đến giá trị thương mại của em.” Anh Lưu sợ Kỷ Cẩm không tin nên vội nói. “Tối hôm qua có mấy người… từ các nhãn hiệu mới gửi văn kiện hỏi thăm, nói hy vọng chúng ta có thể giải quyết thỏa đáng chuyện này.”
Kỷ Cẩm khẽ giật mình, cậu mới chỉ nghĩ đến khía cạnh hoạt động âm nhạc mà chưa cân nhắc đến chuyện này.
Cậu dựa lại vào ghế: “Vậy anh định giải quyết thế nào?”
Anh Lưu nói: “Bây giờ trên mạng có người nói video này là hình thức lăng xê của chúng ta, anh thấy nếu đã có người cố tình chụp mũ thì chi bằng chúng ta nhận luôn. Dạo này có đội ngũ sau lưng mấy nữ nghệ sĩ liên hệ với anh để hỏi anh có bằng lòng ghép CP hay không, anh thấy đây cũng là cơ hội tốt…”
Thật ra bản thân chuyện này không ảnh hưởng nhiều đến thế, chẳng qua anh Lưu đau đầu vì mấy năm nay Kỷ Cẩm quá giữ mình nên vẫn luôn duy trì khoảng cách đối với nữ giới, không biết có ai cố tình bôi đen không có mà tin đồn Kỷ Cẩm là gay. Bây giờ video của Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ vừa xuất hiện, tin đồn vô căn cứ ấy như có chứng cớ xác thực.
Nhưng anh chỉ vừa đề xuất, Kỷ Cẩm chẳng cần nghĩ đã từ chối thẳng thừng: “Ghép đôi cái gì? Em không làm!”
Anh Lưu đoán cậu sẽ không đồng ý nên nhỏ giọng: “Cẩm ơi, hợp đồng em ký với công ty không giống những người khác đâu…”
Kỷ Cẩm híp mắt, chẳng biết đang suy nghĩ gì mà vẫn không lên tiếng.
Anh Lưu liếc mắt ra hiệu với Túc An và cô gái phòng truyền thông: “Nếu không thì mọi người ra ngoài trước đi, anh muốn nói chuyện riêng với A Cẩm.”
Hai người bọn họ bèn đứng dậy. Thẩm Kình Vũ nhìn sang Kỷ Cẩm, đối phương gật đầu với anh ý bảo không có chuyện gì nên anh cũng ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Cô gái phòng truyền thông đã đi xa, trên hành lang chỉ còn Túc An và Thẩm Kình Vũ. Anh vừa nhìn sắc mặt Túc An là biết cô cũng muốn nói chuyện riêng với mình – từ khoảnh khắc chạy ra khỏi khách sạn ngày hôm qua, anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Anh thoải mái bước qua chỗ Túc An: “Chị An, ra ngoài đi dạo một chút không?”
Túc An nhìn anh, hơi ngạc nhiên: “Cũng được. Hôm qua chị ngủ không được, đang định ra ngoài mua cà phê.”
Cô thấy trong mắt Thẩm Kình Vũ cũng có tia máu, thuận miệng hỏi: “Cậu thì sao? Tối qua cậu ngủ ngon không.”
Thẩm Kình Vũ đã bước về phía trước: “Tôi ổn.”
Túc An nhìn theo bóng lưng của anh, nghĩ thầm hai tên hoàng đế không tim không phổi thì đương nhiên ngủ ngon rồi, chỉ có bọn thái giám này lo muốn chết thôi…
Cô lẳng lặng thở dài, đuổi theo bước chân Thẩm Kình Vũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT