Trước khi vào Thẩm Kình Vũ hơi sốt sắng, sợ sẽ thấy phải hình ảnh gì quá kích thích. Dù sao trong lòng anh, Kỷ Cẩm vẫn mang vầng hào quang của thần tượng, anh không sẵn sàng để nhìn bộ dạng trần truồng của thần tượng mình. May là trên người Kỷ Cẩm vẫn mặc quần áo đầy đủ.

Kỷ Cẩm đang thử một cái áo len trắng, đằng trước trông khá đơn giản, phía sau thì cắt xẻ hơi phá cách, mỗi bên vạt có hai cái cúc, có thể gài vào hoặc tháo ra để tạo nhiều kiểu khác nhau. Nhưng vị trí cúc áo cao quá, Kỷ Cẩm không với tay đến được nên phải gọi Thẩm Kình Vũ vào giúp.

Kiểu thiết kế không thể tự mặc này làm Thẩm Kình Vũ cảm thán rằng đời này anh sẽ không thể hiểu nổi thời trang, bước lên cài cúc.

Phòng thay đồ không lớn lắm, không có đủ khoảng cách cho hai người đàn ông hơn một mét tám tránh nhau. Thẩm Kình Vũ cài xong cúc áo, vừa ngước mắt lên thì thấy phía sau tai của Kỷ Cẩm. Da Kỷ Cẩm mỏng, trắng như thể trong suốt, thậm chí anh còn thấy được mạch máu dưới da đối phương.

Kỷ Cẩm như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhưng dễ vỡ. Thẩm Kình Vũ thầm nghĩ, có lẽ dạo này anh đã quen với việc làm vệ sĩ cho cậu nên trừ sự ngưỡng mộ và yêu thích đơn thuần, anh còn có một chút ý muốn bảo vệ đối phương. Điều này khiến anh có sự lo lắng lạ thường đối với trạng thái của Kỷ Cẩm.

Khi Thẩm Kình Vũ còn đang thất thần, Kỷ Cẩm đứng trước gương, giơ tay chỉnh lại mái tóc mới bị mũ đè bẹp. Trung tâm thương mại để nhiệt độ điều hòa cao quá, Kỷ Cẩm nóng nên xắn tay áo lên, để hở cả cánh tay. 

Nên khi những vết sẹo chằng chịt nhạt đến mức không thấy rõ ở phần khớp nối giữa cánh tay và bắp tay Kỷ Cẩm đập vào mắt Thẩm Kình Vũ, ban đầu anh thấy kinh ngạc, ánh nhìn cứng lại.

Kỷ Cẩm đã sửa xong kiểu tóc, tự ngắm mình trong gương, định hỏi ý kiến của Thẩm Kình Vũ. Mắt hai người chạm nhau trong gương, Kỷ Cẩm nhận ra ánh mắt đối phương hơi nghiêm trọng.

“Anh sao đấy?”

Một lát sau, Thẩm Kình Vũ thu mắt, lắc đầu: “Không sao, hơi nóng.”

Kỷ Cẩm không hiểu lắm, đút hai tay vào túi để tạo dáng: “Bộ này trông được không?”

Thẩm Kình Vũ gật đầu: “Rất đẹp.”

Kỷ Cẩm nghiêng người sang một bên để Thẩm Kình Vũ hiện rõ trong gương. Cậu quét một đường từ bả vai rộng đến bắp chân thon chắc của đối phương, càng nhìn càng hài lòng.

“Đúng là bộ này hợp với anh mà, anh thay bộ tiếp theo đi.”

Thẩm Kình Vũ về lại phòng thử đồ của mình.

Kỷ Cẩm nhanh chóng thay đồ ra ngoài, nhận ra Thẩm Kình Vũ đã đứng trước cửa phòng. Anh không đổi đồ mới mà mặc đồ của mình.

Kỷ Cẩm không hiểu lắm: “Sao không thử mấy bộ khác tôi đưa? Không thích à?”

Thẩm Kình Vũ lắc đầu.

Kỷ Cẩm thấy vậy thì không ép uổng anh nữa, cầm bộ đồ vừa thử ra quầy thanh toán. Cậu vừa đi hai bước thì bị Thẩm Kình Vũ kéo lại.

“A Cẩm.” Thẩm Kình Vũ mím môi như đang suy nghĩ xem nên nói thế nào cho hợp lý. “Nếu cậu thấy tôi mặc bộ này ổn thì chờ có tiền tôi sẽ mua.”

Kỷ Cẩm nhíu mày vẻ không vui: “Khỏi đi, tôi tặng anh.”

Cậu muốn đi tiếp về phía quầy thanh toán, song Thẩm Kình Vũ không buông tay: “Cảm ơn… Nhưng tôi không nhận được.”

“Tại sao?”

Thẩm Kình Vũ đành phải trả lời trung thực: “Nhận quà quý như vậy nặng nề lắm.”

“Có gì mà nặng nề. Tôi tặng anh tôi cũng vui, anh cứ nhận là được.”

Lời nói bá đạo của cậu làm Thẩm Kình Vũ dở khóc dở cười. Anh chợt nhớ đến chuyện Kỷ Cẩm bị đụng xe xong tự chi tiền sửa, không lẽ cậu kiếm được nhiều tiền quá nên với ai cũng hào phóng như vậy à?

Có lẽ vì không quen cách sống tiêu tiền như nước này, Thẩm Kình Vũ thấy hơi khó chịu trong lòng.

“Tôi ra mắt ba năm, bên cạnh có đến mấy chục nhân viên.” Kỷ Cẩm nói. “Nhưng thích anh nhất. Tôi muốn đối xử tốt với anh thôi, không có ý gì khác.”

Tim Thẩm Kình Vũ đột nhiên hẫng một nhịp, cảm thấy tai mình hơi nóng. Trước khi anh ra sân đấu rất ít khi hồi hộp, song lại không biết phải trả lời hai câu này như thế nào.

“Nhưng tôi chưa giúp gì cho cậu, nhận quà như vậy hơi ngại…” Thẩm Kình Vũ sờ đôi tai đỏ bừng của mình theo bản năng, nghĩ cách giải quyết. “Hay chờ đến sinh nhật của tôi tặng?”

“Sinh nhật?” Kỷ Cẩm cũng xuôi theo. “Sinh nhật anh bao giờ?”

“Mùng hai tháng một.”

“Mùng hai tháng một?! Bây giờ tháng ba rồi, chờ đến sinh nhật anh thì sang năm sau à?”

Thẩm Kình Vũ cười: “Ừ, nhanh lắm.”

Kỷ Cẩm: “…” Nhanh cái đầu anh ấy.

Thẩm Kình Vũ toan cầm lấy bộ quần áo trong tay Kỷ Cẩm. Chờ đến ngày mùng hai tháng một chắc Kỷ Cẩm cũng quên anh rồi, mà kể cả bọn họ còn liên lạc, Kỷ Cẩm vẫn muốn tặng quà cho anh thì khi ấy anh cũng có khả năng đáp trả. Song Kỷ Cẩm không buông tay, hai người thầm đọ sức nhưng không dùng lực, lỡ làm rách đồ thì không đáng.

Ánh mắt Thẩm Kình Vũ khẩn thiết: Buông tay đi ông tướng ơi, gần một vạn tệ đấy!

Kỷ Cẩm cả giận: Có mấy nghìn thôi, sao không để tôi mua? Bực!

Hai người giằng co một lúc, cuối cùng Kỷ Cẩm buông tay trước.

Thẩm Kình Vũ thở phào nhẹ nhõm, định treo quần áo lên giá lại thì nhân viên vội đến, cầm lấy bộ đồ: “Để tôi làm ạ.”

Thẩm Kình Vũ lễ phép nói cảm ơn, lại về bên cạnh Kỷ Cẩm, ôn hòa như thường ngày: “Trưa rồi, cậu đói không? Chúng ta đi ăn cơm?”

Sự phấn khích của Kỷ Cẩm bị một chậu nước lạnh tạt qua, cau mày bực bội: “Thôi, không đi nữa, về!”

Nửa tiếng sau, Thẩm Kình Vũ lái xe đưa Kỷ Cẩm về đến dưới nhà, xách mấy túi mô hình lên cho cậu.

Vào trong phòng, Thẩm Kình Vũ hỏi: “Mấy mô hình này để đâu?”

Kỷ Cẩm chỉ vào vách tường: “Để tạm trong góc đi, bao giờ tôi mua tủ mới sẽ xếp lên.”

Thẩm Kình Vũ để túi vào chỗ theo lời cậu.

Không còn việc gì nên anh chuẩn bị về, chiều nay anh còn phải tìm thông tin về nhà thuê gần đây. Trước khi đi, Kỷ Cẩm gọi anh lại, đến chỗ chiếc tủ cạnh cửa lục lọi một lúc, ném một tấm thẻ từ cho anh: “Cầm đi. Đây là thẻ cho cư dân, sau này anh dùng để quẹt thang máy là lên đây luôn.”

Khu nhà cao cấp nơi Kỷ Cẩm ở mỗi tầng chỉ có một nhà, thang máy lên thẳng cửa phòng. Nhưng Thẩm Kình Vũ không suy nghĩ nhiều về ý nghĩa tấm thẻ này, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào ngăn tủ Kỷ Cẩm mới khép lại.

Mấy giây sau, anh hoàn hồn, hỏi: “A Cẩm, ngày kia tôi đến lúc nào được?”

“Mười giờ sáng đi, anh đến sớm một chút để xếp đồ giúp tôi.”

“Được, vậy tôi về đây.”

Kỷ Cẩm không quá hào hứng, đến cả câu tạm biệt cũng không nói mà quay về phòng làm việc luôn.

Sau khi vào thang máy, Thẩm Kình Vũ nắm chặt tấm thẻ Kỷ Cẩm đưa, thấy không an tâm. Cả trưa hôm nay có hai điều làm anh chú ý.

Đầu tiên là lúc Kỷ Cẩm đưa thẻ cho anh, anh thấy trong ngăn kéo có một tấm bằng lái, song không mở ra nên anh không biết liệu có phải bằng lái của Kỷ Cẩm hay không. Nếu đúng, sao Kỷ Cẩm lại không muốn lái xe nữa?

Thứ hai là những vết sẹo anh thấy trên cánh tay Kỷ Cẩm trong phòng thử quần áo. Vết thương ấy rất phẳng, giống hệt vết tích từ loại vũ khí sắc như dao. Có lẽ đã một thời gian rồi, trên người Kỷ Cẩm không để lại sẹo rõ nên dấu vết khá mờ, lại ở chỗ khuất như nếp gấp khuỷu tay, nếu không ở gần thì rất khó để nhìn rõ. Nhưng rốt cuộc sao cậu lại bị thương như vậy? Có người làm hại Kỷ Cẩm? Hay là Kỷ Cẩm tự rạch?

Trong đầu anh loạn cào cào, đến khi chuông điện thoại reo lên một lúc mới kéo được tâm trí anh về với thực tế.

Anh lấy điện thoại ra, thấy trên màn hình là bốn chữ “Huấn luyện viên Lý”, hơi ngạc nhiên, lập tức ấn phím trả lời.

“Huấn luyện viên?”

“Tên nhóc thối, gần đây cậu bận gì à? Có chăm tập không đấy?”

Thẩm Kình Vũ hơi chột dạ: “Có ạ, ngày nào cũng đảm bảo cường độ huấn luyện.”

“Thật hay giả đấy?” Giọng Lý Vinh Quang đầy nghi ngờ. “Hôm nay con gái tôi cho tôi xem một video, có một cô gái nhảy từ ban công của ngôi sao ca nhạc gì đấy xuống. Tôi thấy người trong video giống cậu lắm, có liên quan gì đến cậu không?”

Thẩm Kình Vũ không định nói dối, giương mắt nhìn trời: “Chắc là… tôi…”

“… Là cậu thật á?! Con gái tôi nói cậu làm trợ lý cho ngôi sao gì đấy? Cậu làm cái gì vậy!!”

Tai Thẩm Kình Vũ suýt điếc vì tiếng rống ấy, anh dời điện thoại ra mấy phân: “Cậu ấy tên là Kỷ Cẩm.”

“Kỷ Cẩm? Kỷ Cẩm cái gì?” Đầu bên kia dừng vài giây, vừa nhận ra Kỷ Cẩm là “ngôi sao ca nhạc gì đó”, giọng của Lý Vinh Quang cao lên tận quãng tám, suýt thì vỡ giọng. “Thằng nhóc kia, rốt cuộc trận đấu tháng bảy này cậu còn tham gia nữa không!”

“Tất nhiên là có.” Thẩm Kình Vũ ra khỏi khu nhà, thấy ánh mắt kì quặc người qua đường dành cho mình nên đành rẽ về phía ít người. “Gần đây tôi đang hơi kẹt, cần tiền nên làm nhân viên tạm thời. Sau trận đấu tháng bảy không làm nữa…”

“Kẹt? Túng thiếu lắm à? Chẳng lẽ mấy năm nay cậu không có chút tiền tiết kiệm nào? Ba tháng nữa đấu rồi, bây giờ cậu định trả hết bài hay gì! Đi huấn luyện nhanh đi!”

Thẩm Kình Vũ cười khổ.

Lý Vinh Quang thấy anh không nói câu nào, hỏi ngờ vực: “Cậu hết tiền thật à? Không phải cậu thi đấu ở Thái Lan cũng được chút tiền thưởng sao?… Được rồi, thanh niên mấy cậu tiêu pha có bao giờ biết nghĩ đâu mà. Có cần tôi cho cậu mượn chút tiền không?”

“Không cần ạ, cảm ơn huấn luyện viên.”

Hai đầu dây im lặng một hồi, Lý Vinh Quang vừa bực vừa hết cách: “Tên nhóc nhà cậu…”

“Huấn luyện viên Lý.” Thẩm Kình Vũ ngắt lời ông. “Yên tâm đi, trận đấu tháng bảy tôi có lòng tin mình sẽ thắng.”

“Tôi cũng biết cậu lợi hại, nhưng bao lâu rồi cậu không đấu? Cũng không có ai giúp cậu huấn luyện bài bản cả, cậu có duy trì được trạng thái không? Kể cả ngưỡng cửa của cuộc thi kia thấp thì cậu cũng không khinh địch được! Cơ hội này tôi phải thông qua bao nhiêu người mới tranh thủ được cho cậu, ngộ nhỡ không nắm được thì cậu định thế nào? Cậu đã hai bốn rồi…”

“Tôi biết, tôi biết…” Thẩm Kình Vũ hiểu mình giải thích thế nào cũng không làm Lý Vinh Quang yên tâm được, anh chỉ có thể nghiêm túc thề từng chữ. “Huấn luyện viên, cơ hội này tôi xin chú tranh thủ, không ai biết được sự quan trọng của nó hơn tôi, tôi biết tôi đang làm gì.”

Lý Vinh Quang không lên tiếng.

Một lúc lâu sau, ông thở dài một hơi: “Tùy cậu, bây giờ tôi không quản được cậu nữa rồi! Tôi đã nhờ người tìm tất cả video thi đấu và tư liệu về đối thủ của cậu, để lát nữa gửi bưu điện cho.”

Thẩm Kình Vũ không nói mình đã chuẩn bị tất cả rồi, chỉ cười: “Cảm ơn huấn luyện viên, chú tốt quá.”

Lý Vinh Quang “hừ” một tiếng, không nói lời tạm biệt mà cúp máy thẳng.

Thẩm Kình Vũ hết cách, cất điện thoại đi, bóp trán rồi đi về phía cửa hàng môi giới bất động sản.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play