Lúc Đoạn Cẩn tắm rửa xong nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ thì liền nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên.

Mở ra xem: [y muốn kết bạn với bạn ]

Đoạn Cẩn vội vàng nhận lời, gửi cho đối phương mấy cái tin biểu đạt áy náy. Nhưng mà y không hề trả lời cậu.

Đoạn Cẩn thở dài, có chút buồn bực, đây là người đầu tiên bị cậu làm tức giận từ khi cậu đến thế giới này.

Nhưng cậu hiện tại quả thực không biết nguyên nhân đối phương tức giận, chờ trong chốc lát, thấy y vẫn không trả lời, cậu đành đóng điện thoại lại đi ngủ.

Một đêm ngủ ngon.

Chủ nhật là một ngày trời nắng cuối thu, không khí trong lành. Đoạn Cẩn ăn xong điểm tâm, đọc qua sách rồi liền ra ngoài.

Chỗ cậu và Trình Vĩ Bác hẹn là ở cổng trường học, lúc lái xe đưa Đoạn Cẩn đến, Trình Vĩ Bác đã đứng ở cổng trường học, cầm cốc trà sữa, cúi đầu, ánh mắt buồn bực, sắc mặt đen xì, người đi đường đều cách xa hắn.

Trông thấy Đoạn Cẩn từ trên xe bước xuống, khí tức âm trầm quanh thân Trình Vĩ Bác mới tiêu tán đi một chút. Hắn vẫy vẫy tay, sau đó bước nhanh đi đến trước mặt Đoạn Cẩn, lấy lòng cười nói: "Tiểu thiếu gia tới rồi à."

Từ lúc Đoạn Cẩn đến thế giới này, cho đến hiện tại, càng tiếp xúc với Trình Vĩ Bác cậu càng không thích hắn. Trình Vĩ Bác ích kỷ ác độc, lúc nào cũng muốn trả thù, hành sự tàn nhẫn, nếu như không phải là vì thiết lập kịch bản, Đoạn Cẩn hoàn toàn sẽ không qua lại với hắn.

Sự giáo dục đàng hoàng khiến Đoạn Cẩn không biểu hiện những thứ này ra ngoài mặt, cậu thản nhiên nói: "Để cậu chờ lâu."

"Sao có thể chứ, em cũng vừa mới tới." Nói xong, Trình Vĩ Bác đưa trà sữa cho Đoạn Cẩn uống, còn nói thêm "Cho anh đó, Đoàn thiếu gia, nửa đường sáu sữa."

Đoạn Cẩn không nhận: "Tôi uống trà sữa sẽ bị đau dạ dày, cậu cứ uống đi."

Nụ cười của Trình Vĩ Bác lập tức âm trầm, sau đó lại nở nụ cười lấy lòng: "Vậy chúng ta bây giờ đi tìm Trình Uyên sao?"

Đoạn Cẩn gật gật đầu, đáp ứng.

Mặc dù trường bọn họ là trường quý tộc số một số hai trong tỉnh, nhưng bởi vì vị trí địa lý ở một khu khá cổ nên các cửa hàng ở sau và đối diện trường nhìn khá là cũ, vỉa hè cũng bị hư hại, gió, mưa và khói dầu tích tụ, đen kịt.

Trên đường gần như đều là tiệm cơm, bởi vì chung quanh có mấy tiểu khu cũ, lưu lượng khách khá lớn nên bàn của tiệm cơm đều trải hết ra lối đi bộ, trên mặt đất cũng toàn là đồ ăn cặn bã và chai rượu.

Tiệm lẩu Trình Uyên làm công có rất nhiều khách hàng, bàn ăn thậm chí còn đặt ra trên đường, nhưng Đoạn Cẩn và Trình Vĩ Bác vẫn có thể lập tức nhìn thấy Trình Uyên trong đám người.

Trình Uyên mặc một áo thun đen hơi phai màu, nửa người dưới mặc quần jean, nhưng dáng người cao lớn và khuôn mặt anh tuấn dị thường khiến cậu ta vô cùng nổi bật.

Chủ tiệm hiển nhiên cũng biết giá trị nhan sắc của Trình Uyên có khả năng hấp dẫn không ít thực khách nên luôn để Trình Uyên ra ngoài làm nhân viên phục vụ.

Đầu mùa thu, thời tiết khô nóng, mồ hôi từ thái dương Trình Uyên thuận theo cổ chảy xuống áo thun, ánh sáng mặt trời giữa trưa chiếu lên làn da trắng của cậu khiến cậu càng thêm loá mắt.

Chỉ là mặt cậu rất lạnh nhạt, khí tràng quanh thân âm u đầy tử khí, khiến những nữ thực khách muốn bắt chuyện với cậu chùn bước.

Trình Vĩ Bác trông thấy sắc mặt những em gái trẻ tuổi đỏ bừng, vụng trộm nhìn Trình Uyên, rồi còn nhìn thấy hai em gái nói nhỏ với cậu ta, liền ghen tị hai mắt đỏ lên. Hắn cúi đầu, đi thẳng tới, thừa dịp Trình Uyên xoay người bưng thức ăn liền hung hăng đụng vào người Trình Uyên một cái.

Trình Uyên kịp thời đứng vững vàng, không ngã sấp xuống, nhưng mà đĩa thịt cầm trong tay đều đã rơi xuống bàn.

"Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra?" Bà chủ nghe thấy tiếng thét chói tai của nữ thực khách bên ngoài bèn đi từ trong tiệm đi ra, vừa nhìn thấy Trình Vĩ Bác liền hiểu chuyện gì xảy ra, không nhịn được phất phất tay nói, "Đi ra bên ngoài tự mình giải quyết. Nếu không phải cậu ưa nhìn thì tôi đã đuổi việc cậu rồi, ngày nào cũng gây phiền toái."

Khóe miệng Trình Vĩ Bác nhếch lên, lấy ra năm mươi tệ đặt lên bàn, nói: "Xin lỗi.. Bà chủ, gây thêm cho bà phiền toái rồi, tôi và cậu ta sẽ đi giải quyết một chút việc tư, không ảnh hưởng đến việc làm ăn của bà đâu."

Bà chủ hơi kinh ngạc cầm tiền lên, phất phất tay, trở về trong tiệm.

Đoạn Cẩn đứng ở dưới bóng cây, nhìn mặt Trình Uyên không biểu tình, con mắt màu đen không có một chút gợn sóng, khí tràng quanh thân u ám, đột nhiên hơi sợ, hỏi 5654: 【 Tại sao tôi có cảm giác tôi và Trình Vĩ Bác cộng lại cũng không đánh lại Trình Uyên vậy... 】

5654 quét qua chỉ số cảm xúc của Trình Uyên, nói: 【 Cảm xúc của Trình Uyên đã bộc phát, nhưng mà ở trên đường cậu ta cũng không dám làm quá đáng, tóm lại ngài cẩn thận một chút. 】

Tâm tình Trình Uyên vào giờ khắc này đúng là kém đến cực hạn.

Từ thứ ba đến thứ sáu, bất luận cậu ta trêu chọc Trình Vĩ Bác như nào cũng không thể khiến tiểu thiếu gia đến tìm cậu ta dù chỉ một lần.

Tiểu thiếu gia cũng không còn cúp học, nghỉ giữa tiết đều rất ít ra khỏi phòng học, làm cho thời gian cậu ta có thể nhìn thấy tiểu thiếu gia càng ngày càng ít.

Cậu ta không biết mình đã làm sai điều gì, đột nhiên lại bị tiểu thiếu gia chán ghét mà vứt bỏ. Thời gian giống như càng ngày càng chậm, mỗi một phút mỗi một giây không nhìn thấy tiểu thiếu gia khiến cậu ta vừa sợ hãi vừa thống khổ, cậu ta giống như một con cá mắc cạn, mỗi một lần hô hấp đều như bị lăng trì, tất cả ý nghĩ chỉ có duy nhất Đoạn Cẩn.

Đã suốt một ngày rồi cậu ta không được thấy tiểu thiếu gia.

Không phải là không có nghĩ tới việc lén lút theo dõi. Chỉ là ở trong trường học nhìn trộm sẽ càng khiến cho tiểu thiếu gia thêm khó chịu, cậu ta thật sự không dám, cũng không thể tham lam quá nhiều.

Chỉ cầu mau mau đến thứ hai, để cậu ta đứng ở xa xa nhìn tiểu thiếu gia một chút.

Nhưng hết lần này tới lần khác, vào thời điểm cậu ta vô cùng nóng ruột bất an thì Trình Vĩ Bác lại tới trêu chọc cậu ta.

Trước kia cậu ta sống ngơ ngơ ngác ngác, không quan tâm người bên ngoài đối xử với cậu ta như thế nào, đương nhiên cũng không thèm để ý đến Trình Vĩ Bác; mà sau này, bởi vì Trình Vĩ Bác là người duy nhất giúp cậu ta và tiểu thiếu gia liên hệ với nhau.

Cho nên cậu ta liền khát cầu, hi vọng Trình Vĩ Bác có thể mang tiểu thiếu gia đến trước mặt cậu ta.

Cậu ta cũng đố kị Trình Vĩ Bác, muốn đi tìm tiểu thiếu gia là có thể đi tìm, muốn nói chuyện với tiểu thiếu gia liền có thể nói chuyện, thậm chí có thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh tiểu thiếu gia.

Nếu như có thể trao đổi linh hồn của cậu ta và Trình Vĩ Bác chỉ một ngày, cậu ta có thể đồng ý chết ngay sau đó.

Hiện tại, Trình Vĩ Bác dường như không còn có thể mang tiểu thiếu gia đến trước mặt cậu ta nữa, cảm xúc duy nhất của cậu ta với Trình Vĩ Bác liền chỉ còn lại đố kị vô biên.

Trình Vĩ Bác còn đang suy nghĩ chút nữa nên làm sao trả thù Trình Uyên để giải tỏa một tuần này bị Trình Uyên khiêu khích thì đột nhiên lại có cảm giác hơi lành lạnh.

Cảm giác cực độ nguy cơ và sợ hãi từ trên thân thể xông lên tới đại não, nói cho hắn biết: Chạy! Chạy mau!

Thân thể Trình Vĩ Bác cứng đờ, tăng tốc bước chân, cơ hồ là dùng hết sức lực chạy đến bên cạnh Đoạn Cẩn mới có thể vơi bớt cảm giác sợ hãi.

Đoạn Cẩn nhìn vẻ mặt Trình Vĩ Bác hoảng sợ liền không biết nói gì.

Vì sao đã sợ Trình Uyên như thế còn muốn đi trêu chọc cậu ta.

Nhưng cậu vẫn tuân thủ nghiêm ngặt thiết lập pháo hôi, từ phía sau cây đi tới, nói: "Trình Uyên, nghe nói cậu gần đây luôn đi tìm Trình Vĩ Bác gây chuyện?"

Động tác Trình Uyên cứng đờ, không dám tin nhìn về phía cậu, con ngươi có chút co lại, con mắt từng chút từng chút phát sáng lên. Đoạn Cẩn thậm chí còn có thể thấy được hơi nước óng ánh ở trong hai con mắt của cậu ta.

Trình Uyên ngẩng đầu lên, nhanh chóng nháy nháy mắt, sau đó lại lập tức dời ánh mắt sang người Đoạn Cẩn, hốc mắt ửng đỏ, không dám rời đi dù chỉ một chút, âm u ám khí quanh thân liền bị quét sạch sành sanh.

Cả người giống như được cứu rỗi trở lại nhân thế.

Trình Uyên dùng sức nắm chặt tay phải, móng tay khảm vào trong thịt, cảm giác đau đớn ngăn cản cậu ta không thất thố xông lên gắt gao ôm lấy tiểu thiếu gia.

"Ừm." Giọng nói trầm thấp có hơi khàn khàn, giống như là sợ câu trả lời của mình quá mức qua loa, lại vội vàng bổ sung thêm một câu, "Tôi đúng là đã tìm cậu ta gây chuyện."

Bên cạnh, Trình Vĩ Bác nghe thấy cậu ta thừa nhận ngay thẳng như vậy, không biện giải cũng không cầu xin, cơn tức giận trong lòng liền dâng lên, đi qua dùng sức đẩy Trình Uyên, mắng: "Tên phế vật, muốn ăn đòn đúng không!"- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Trình Uyên bị cậu ta đẩy, tay chống đất, vết máu ứa ra từ lòng bàn tay.

Cậu ta cũng không phản kháng, thậm chí cũng không nhìn Trình Vĩ Bác lấy một cái, vẫn nhìn chằm chằm vào Đoạn Cẩn.

Đoạn Cẩn tự dưng cảm thấy ánh mắt của cậu ta giống như một con chó bị ném bỏ, trông vô cùng đáng thương.

Trình Vĩ Bác kinh ngạc, không ngờ Trình Uyên lại bị mình đẩy ngã. Hắn không muốn buông tha cơ hội tốt này, bèn nhấc chân lên hung ác đạp một cái lên Trình Uyên.

Trình Uyên bị đạp một cước, sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lạnh, ngã trên mặt đất co ro thân thể, mím chặt môi, nhẫn nại nén đau đớn, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Đoạn Cẩn.

Đoạn Cẩn thấy Trình Vĩ Bác còn muốn đá, vội vàng đi lên, nhíu mày nói: "Được rồi, cậu muốn giết người hay sao?"

Trình Vĩ Bác phun ra một ngụm khí, ổn định cảm xúc hung tàn, sau đó mới nói: "Đoàn thiếu gia, không cho nó một bài học, nó sợ là sẽ không nhớ đâu."

Đoạn Cẩn càng chán ghét Trình Vĩ Bác, hỏi hệ thống: 【 Không thông qua Trình Vĩ Bác, trực tiếp ức hiếp Trình Uyên thì có bị hỏng thiết lập không? 】

【 Không, chỉ cần có hành vi khi nhục nhân vật chính công là được rồi. 】

Hàm dưới Đoạn Cẩn khẽ nâng, làn da thịt trắng nõn dưới ánh mặt trời trông có vẻ hơi trong suốt, đôi môi màu hồng nhạt nhẹ nhàng câu lên, nói với Trình Uyên đang co quắp ở bên chân cậu: "Cậu đánh, cậu ta cũng không phục, chỉ có làm nhục mới có thể áp chế cậu ta."

Nói xong, Đoạn Cẩn cúi người, đưa tay muốn vỗ vỗ mặt Trình Uyên.

Bởi vì đau đớn, vẫn luôn co ro, Trình Uyên động cũng không động được, thế mà lại dịch mặt ra, không cho Đoạn Cẩn đụng vào.

Cặp mắt đào hoa của Đoạn Cẩn hơi nheo lại, kéo quần áo Trình Uyên lên, cả giận nói: "Còn dám tránh tôi? Trình Uyên, tôi muốn cậu làm chó cho tôi, cậu có làm hay không?"

Trình Uyên còn chưa được ở gần tiểu thiếu gia như vậy, thời khắc này trong ánh mắt của cậu ta, tất cả đều là bộ dáng của tiểu thiếu gia.

Một nốt ruồi son ở phía dưới mắt phải tiểu thiếu gia, khiến nhan sắc vốn thanh nhã tuyệt luân kia trở nên mỹ lệ động lòng người——

Nốt ruồi son bình thường rất khó mà nhìn thấy, chỉ khi cảm xúc tiểu thiếu gia kích động mới có thể lộ ra, để người đời nhìn thấy phong hoa.

Hô hấp Trình Uyên đột nhiên dồn dập lên, âm thanh còn thấp hơn mấy phần so với vừa rồi, cậu ta giải thích: "Bẩn lắm."

Đoạn Cẩn nhìn cậu ta như vậy, bộ dạng du côn lập tức biến mất

Nhân vật chính công thân thế bi thảm, nhận hết khi nhục mà lớn lên, nhưng cũng không có ý định trả thù xã hội. Hiện tại rõ ràng bị cậu làm nhục, mà vẫn còn sợ làm bẩn tay của cậu.

Đoạn Cẩn cảm thán trong lòng, Trình Uyên thật sự là quá mức hiền lành. Cậu thực sự không thể tiếp tục làm nhục cậu ta được nữa.

Buông quần áo Trình Uyên ra, Đoạn Cẩn ngồi dậy nói với Trình Uyên: "Về sau ở trường học, cậu phải làm chó của tôi. Tôi bảo cậu làm cái gì, cậu phải làm cái đó, có nghe không?"

Trình Uyên gật gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý.

Đoạn Cẩn từ trong túi lấy ra một tấm thẻ, ném lên trên thân Trình Uyên, nhíu lông mày lại, không nhịn được nói: "Cầm đi gặp bác sĩ đi, tôi cũng không muốn chó của tôi ngã bệnh, chuyện gì cũng không làm được." Dứt lời, liền xoay người rời đi.

Trình Vĩ Bác nhìn Trình Uyên từ dưới đất bò dậy, sau đó nhìn theo bóng lưng Đoạn Cẩn, ánh mắt cực kì quấn quýt si mê.

Cơn tức vừa rồi của hắn còn chưa xuất ra đủ, trông thấy Trình Uyên sững sờ, liền đấm vào mặt Trình Uyên một cái.

Trình Uyên nghiêng nghiêng người, dùng tay bắt lấy cánh tay Trình Vĩ Bác, vặn ra sau lưng.

Trình Vĩ Bác nghe thấy một tiếng "cạch" vang lên, cơn đau nhói từ vai truyền ra khắp toàn thân, từ bả vai hướng xuống hoàn toàn không thể động đậy, không nhịn được rên lên một tiếng.

Khi Trình Vĩ Bác còn đang kêu, Trình Uyên nói với ngữ khí băng lãnh, nói rõ từng chữ, "Về sau cách xa cậu ấy ra." Thấy Trình Vĩ Bác vừa khóc vừa nói đồng ý, cậu liền buông cánh tay hắn ra, khóe môi khẽ nhếch lên, tâm trạng rất tốt rời đi.

.

Tác giả có lời muốn nói: Tạ Dật (nhìn điện thoại đến hừng đông): Vợ ơi, sao còn không đến dỗ dành anh...

Trình Uyên: Hôm nay được vợ bao nuôi, mình phải nhớ kỹ cái ngày này, mỗi tháng vào ngày này đều sẽ ăn mừng với vợ.

Trở về vạn người mê đắm ốm yếu mỹ nhân cầm tới pháo hôi thiết lập [ nhanh mặc ] trang đầu

App TYT & Cirad Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play