Nhưng đến buổi tối ngày hôm sau, Đoạn Cẩn gần như không duy trì nổi thiết lập được nữa.
Cậu dùng sức cắn môi, sắc mặt còn tái nhợt hơn Tạ Trình đang dựa vào trong ngực cậu, không ngừng đổ linh dược lên trên vết thương rỉ máu be bét trên eo Tạ Trình, ngón tay ngọc bạch sắc nhọn đều đang phát run.
Tạ Trình nhẹ nhàng đụng một cái lên môi Đoạn Cẩn, giọng nói suy yếu, "Đừng cắn."