Trên bục giảng, giáo viên sinh vật đang mặt mày hớn hở nói về quá trình quang hợp.
Đoạn Cẩn đột nhiên cảm giác tay của mình bị thứ gì đó đập vào một cái.
Cậu cúi đầu nhìn một chút, trong tay xuất hiện một tờ giấy nhỏ.
Trên tờ giấy nhỏ là chữ viết rồng bay phượng múa: Không biết có thể hỏi tôi.
Hả?
Đây là cái gì?
Đoạn Cẩn nhìn chung quanh một chút, bạn học đều đang nghiêm túc nghe giảng, tờ giấy nhỏ này bị ném nhầm sao?
Bởi vì Đoạn tiểu thiếu gia gần đây đã đổi tính bắt đầu nghiêm túc học tập, nên giáo viên đương nhiên sẽ rất là chú ý đến thiếu niên nhu thuận xinh đẹp này. Vì vậy, Đoạn Cẩn vừa xuất thần, giáo viên sinh vật liền phát hiện ra.
"Đoạn Cẩn, câu trả lời cho câu hỏi này là gì?"
Đoạn Cẩn cuống quít đứng lên, lúng túng nhìn về phía giáo viên sinh vật.
Sau một lát thất thần, đến cả việc giáo viên đang hỏi câu nào cậu cũng không biết.
Tay trái bị đụng một cái, Tạ Dật đẩy quyển vở lên, phía trên là chữ viết rồng bay phượng múa: Tỷ lệ quang hợp.
"Tỷ lệ quang hợp."
Giáo viên sinh vật gật đầu một cái: "Ừm, đúng, ngồi xuống đi, đừng thất thần nữa nha."
Chuông tan học vừa mới vang lên, Tạ Dật liền xoay người lại, một tay đặt lên trên ghế dựa của Đoạn Cẩn, một tay khác bóp mặt Đoạn Cẩn, nói với ngữ khí rất hung hăng: "Vì sao không để ý tới tôi."
Đoạn Cẩn bị cậu ta bóp thì có hơi đau một chút, không biết vì sao, hôm nay Tạ Dật lại cứ nhằm vào mặt của cậu.
Hơn nữa Tạ Dật không phải luôn ghét cậu sao, cậu ta ghét ai là sẽ bóp mặt người khác như vậy ư.
Thật là trẻ con.
Đoạn Cẩn vuốt vuốt mặt, nhỏ giọng nói: "Tôi không biết đó là tờ giấy của cậu."
Mặt tiểu thiếu gia vừa non vừa mềm, bị cậu nhẹ nhàng bóp một cái, lại bắt đầu xuất hiện dấu đỏ.
Rõ ràng rất oan ức, vô tội, chịu trừng phạt, nhưng vẫn thận trọng giải thích với cậu ta.
Tạ Dật nghĩ, nếu như đây không phải là trong phòng học, cậu ta hiện tại cũng đã ôm tiểu thiếu gia lên trên đùi, tay trái quấn lấy tay trái của tiểu thiếu, hoàn toàn bao trùm lấy tay của tiểu thiếu gia, tay phải sẽ vỗ nhè nhẹ vào lưng tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia sẽ chôn mặt vào trong lồng ngực của cậu, tội nghiệp lên án cậu, tại sao lại mắng cậu ta.
Mềm mềm nhũn nhũn như con gấu bông vậy.
Sau đó cậu sẽ vì dỗ dành mà hôn lên gương mặt tiểu thiếu gia, lên chóp mũi, lên hàm dưới.
Cuối cùng từng chút từng chút một hôn lên môi tiểu thiếu gia, xin lỗi tiểu thiếu gia, nói về sau sẽ không mắng em nữa, tha thứ cho chồng có được không?
Nhưng mà có người ngoài ở đây, cậu không thể dỗ dành tiểu thiếu gia như vậy.
Một người chồng tốt ở bên ngoài phải tôn trọng vợ mình.
Tạ Dật hắng giọng một cái, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Đoạn Cẩn, lấy ra từ trên bàn một quyển vở, ném cho Đoạn Cẩn: "Đây là vở công thức toán học tóm tắt của tôi, ngày mai vật lý tóm tắt xong tôi sẽ đưa thêm cho cậu."
Nhưng vì nghĩ ra cái gì, cậu ta lại bồi thêm một câu: "Đừng suy nghĩ nhiều, tôi và cậu cùng một tiểu tổ học tập, nếu cậu còn thi điểm kém như vậy nữa thì sẽ làm mất mặt tôi."
Đoạn Cẩn mở ra nhìn qua, bên trong là nhiều dạng câu hỏi và cả các cách giải đề của Tạ Dật.
Cách giải này không giống kiểu của Đoạn Du lắm, có cảm giác như một phương pháp có thể giải được tất cả các đề. Nhưng nếu hai cách giải này kết hợp lại… Đoạn Cẩn tự dưng lại có cảm giác mình cũng sắp thành thiên tài toán học luôn rồi.
"Cám ơn cái gì?" Đột nhiên có một bàn tay đặt lên trên vai trái của Đoạn Cẩn.
Đoạn Cẩn quay lại, Trình Uyên đứng sau lưng cậu, ánh mắt ảm đạm không rõ nhìn Tạ Dật.
Trông thấy Đoạn Cẩn đang nhìn cậu ta, Trình Uyên nửa quỳ xuống dưới, dịu dàng ngoan ngoãn nói: "Tiểu thiếu gia, tôi tới đón ngài về nhà."
Đoạn Cẩn vẫn còn đang suy tư về ánh mắt vừa nãy của Trình Uyên.
Cậu chưa từng thấy qua ánh mắt nào lợi hại như vậy, đây chính là sự hung hăng của nhân vật chính công dành cho nhân vật chính thụ sao?
Đoạn Cẩn còn đang mê mẩn suy tư, Tạ Dật liền lấy cái tay Trình Uyên đặt ở trên vai cậu ra, mang theo chút tức giận hỏi Trình Uyên: "Cậu là ai? Cậu ấy không cần cậu đưa về nhà."
Đoạn Cẩn lại mơ mơ màng màng nhìn về phía Tạ Dật.
Lòng ham chiếm của nhân vật chính thụ mạnh quá đi, chỉ chạm vào vai mà cũng ghen à.
Trình Uyên không để ý tới Tạ Dật, dưới ánh nhìn hằm hằm của Tạ Dật liền cầm lấy tay Đoạn Cẩn.
Nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay cậu ta khiến Đoạn Cẩn hơi rụt tay lại.
Trình Uyên giúp Đoạn Cẩn cho sách giáo khoa và đồ dùng học tập trên bàn vào trong túi xách, sau đó cúi người, chuẩn bị ôm tiểu thiếu gia.
Tạ Dật không thể nhịn được nữa bắt lấy tay Trình Uyên, một cái tay khác thì đặt lên vai Đoạn Cẩn kéo cậu về phía cậu ta, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu không hiểu sao?"
Đoạn Cẩn bị giật mình, như đang ở trong mộng.
Cậu hình như đã trở thành đối tượng bị nhân vật chính công thụ ghen tuông rồi.
Cậu lao từ trong ngực Tạ Dật ra ngoài, cầm túi sách, nói với Trình Uyên: "Hôm nay cho cậu nghỉ, không cần tiễn tôi về nhà."
Cậu thực sự không muốn làm bóng đèn, cho nên liền quyết định cho nhân vật chính công thụ một cơ hội. Hơn nữa hôm nay đã bắt nạt Trình Uyên rồi, cho cậu ta nghỉ một chút cũng không tính là phá hủy thiết lập.
Ánh mắt Trình Uyên nặng nề nhìn Đoạn Cẩn.
Cậu cảm giác như mình đang không ngừng lún xuống, có một cái đầm lầy đen muốn kéo cậu vào trong đó.
Trong đầm lầy đen có một thanh âm không ngừng mê hoặc cậu:
Trói tiểu thiếu gia lại, cột vào bên cạnh ngươi.
Thân thể tiểu thiếu gia mảnh mai, đi mấy bước là sẽ mệt mỏi, cho nên nên ở trong ngực ngươi, đi đâu cũng phải do ngươi bế đi.
Tiểu thiếu gia muốn uống thì ngươi nên ngậm lấy môi của ngài ấy, rót vào môi ngài ấy từng ngụm từng ngụm một.
Tiểu thiếu gia sợ bóng tối thì nên ghé vào ngực ngươi ngủ, nghe tiếng tim đập của ngươi rồi chìm vào giấc ngủ.
Mỗi một bộ quần áo của tiểu thiếu gia đều do ngươi thay, mỗi một miếng cơm đều do ngươi đút, cột tiểu thiếu gia vào bên cạnh ngươi, ngươi sẽ chiều chuộng ngài ấy hơn ở Đoàn gia nhiều.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Tiểu thiếu gia có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn đi đâu thì đi đó, muốn nhìn ai thì nhìn người đó.
Nhưng mà ngài ấy cũng không thể giống như bây giờ, muốn bỏ ngươi lại thì sẽ tùy ý bỏ lại.
Trói ngài ấy lại, mệnh của ngươi, tất cả của ngươi đều thuộc về ngài ấy, ngươi lẽ ra nên nhận được quyền lợi được vĩnh viễn đi theo ngài ấy.
Đoạn Cẩn sắp bị ánh mắt Trình Uyên dọa cho phát khóc rồi, trình độ ác liệt của cậu còn không bằng Trình Vĩ Bác đâu, vì sao Trình Uyên lại dùng ánh mắt dọa người như vậy nhìn cậu chứ...
Cậu giống như những người sắp chết đuối, từ bỏ bản năng cầu sinh, liều mạng nhìn cọc gỗ nổi có thể cứu mình rời xa.
Cậu thật sự không biết từ lúc nào mà Trình Uyên và Tạ Dật lại có tình cảm sâu đậm như vậy, ức hiếp Trình Uyên, Trình Uyên còn có thể nhẫn nại; tiếp cận Tạ Dật, Trình Uyên lại dùng ánh mắt khủng bố như vậy dọa cậu. . .
Bởi vì sợ hãi, mặt Đoạn Cẩn trắng bệch cả ra, dấu đỏ trên mặt cũng càng thêm rõ ràng.
Từ lúc Trình Uyên tiến vào phòng học, trông thấy Đoạn Cẩn và một đứa con trai nhan sắc không thua kém mình thân mật ngồi gần nhau thì đã bị đố kị làm cho choáng váng đầu óc. Sau đó lại bị tiểu thiếu gia cự tuyệt cùng nhau về nhà làm cậu khó chịu vô cùng. Cho nên đến tận bây giờ cậu mới phát hiện trên gương mặt tiểu thiếu gia có một dấu đỏ.
Làn da tiểu thiếu gia non mịn trắng nõn, hôm nay tựa vào cổ cậu nhìn trông non nớt đến cỡ nào. Hiện tại hai bên gò má lại là hai dấu ấn đỏ tươi nhìn thấy mà giật mình.
Trong lúc nhất thời, nỗi đau lòng, hối hận, áy náy tràn đầy trái tim Trình Uyên, những suy nghĩ âm u trước kia cũng đều tiêu tán hết.
Cậu vươn tay, chạm cực nhẹ vào mặt Đoạn Cẩn, hỏi: "Đây là cái gì, có đau không?"
Bị Trình Uyên chạm đến chỗ đau, cậu liền thấy nhói nhói, cậu cắn cắn môi dưới, cũng không muốn "Cáo trạng" để phá hỏng quan hệ hai người: "Không sao."
Trình Uyên nhìn Đoạn Cẩn oan ức như vậy, nhưng cậu vẫn không đành lòng trách phạt người bóp mặt cậu, trong lòng vừa chua lại vừa chát, không thể kìm được, ôm lấy Đoạn Cẩn.
Trình Uyên né tránh tay của cậu ta, trong thanh âm không đè nén được tức giận: "Ai cho phép cậu ức hiếp cậu ấy?"
Dứt lời, dưới ánh mắt ngạc nhiên rồi lại hóa thành đau lòng hối hận của Tạ Dật, cậu ôm Đoạn Cẩn rời khỏi phòng học.
Trình Uyên không trực tiếp mang Đoạn Cẩn đến cổng trường, mà đi vào trong một công viên nhỏ.
Trường học của bọn họ trước kia chính là công viên, về sau mới cải tạo thành trường học, nhưng trường bọn họ sau khi xây xong cũng không dọn cây cỏ trong công viên đi, mà để lại một phần làm thành một công viên nhỏ.
Trong công viên nhỏ là cây cối cao lớn, cành lá xum xuê, bởi vì không có công trình giải trí nên bình thường có rất ít học sinh đến, hiện tại ra về thì càng không có người nào.
Trình Uyên đưa Đoạn Cẩn đến công viên, tìm một cái ghế dài ngồi xuống.
Cậu ta vẫn không buông Đoạn Cẩn ra, mà đặt Đoạn Cẩn lên trên đùi của mình, ôm lấy eo của cậu.
Đoạn Cẩn còn đang sợ hãi với ánh mắt Trình Uyên nhìn cậu, hiện tại Trình Uyên lại còn đưa cậu đến một công viên nhỏ không có một ai thì cậu càng sợ hãi, lông tơ toàn thân dựng đứng lên.
Một lát sau, thấy Trình Uyên vẫn không đánh cậu, Đoạn Cẩn thoáng thả lỏng, sợ hãi hỏi: "Tại sao không trở về nhà. . ."
Trình Uyên nắm tay chặt lại, khẽ nói: "Tiểu thiếu gia, mặt của ngài như vậy. . . Nếu ngài về nhà thì chỉ sợ sẽ làm cho người nhà lo lắng."
Kỳ thật, cậu cũng chỉ đau khi bị Tạ Dật bóp, còn hiện tại cậu đã không còn cảm giác gì nữa rồi, nhưng nhìn dáng vẻ Trình Uyên bây giờ, có vẻ bề ngoài vết thương của cậu nhìn rất nghiêm trọng.
Cậu cũng không muốn bà Lý đau lòng hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, thậm chí còn có thể nói cho mẹ Đoàn. . .
"Vậy. . . Vậy phải làm thế nào?"
Ánh nhìn của thiếu niên lúc này chỉ có thể nhìn thấy hầu kết giật giật của người đàn ông, sau đó bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông: "Hiện tại không có thuốc. . . Chỉ có thể giúp tiểu thiếu gia liếm. . . Tiểu thiếu gia muốn tôi liếm không?"
Luồng khí ấm áp thổi vào tai Đoạn Cẩn, kích thích toàn thân cậu run lên, lỗ tai giống như đã mất đi chức năng nên có, không cách nào nghe hiểu được lời người đàn ông nói là gì, chỉ có thể xụi lơ bất lực run lẩy bẩy ở trong ngực người đàn ông.
"Hửm?" Người đàn ông thấy thiếu niên không đáp lời, lại càng lại gần hơn, khẽ hôn lên lỗ tai thiếu niên, dán vào lỗ tai thiếu niên dùng khí âm lại hỏi lại một lần nữa.
Đoạn Cẩn chưa từng được thể nghiệm qua cảm giác này, sau lưng tê dại dữ dội, tứ chi không còn chút sức lực nào, đầu óc trống rỗng.
Thấy thiếu niên cuộn mình trong ngực cậu, hai mắt mông lung, hiện ra một màn hơi nước. Trình Uyên càng ôm cậu chặt hơn, một cái tay khác vuốt tóc cậu ra sau đầu, hôn từ thính tai đến quanh vành tai.
Trình Uyên ngậm vành tai thiếu niên vào trong miệng, tinh tế đánh giá một phen, đầu lưỡi vừa đi vừa về khuấy động phần thịt mềm, phát ra tiếng nước nhớp nháp rất nhỏ. Khi thiếu niên chịu đựng không nổi rên lên ư ư, cậu mới lưu luyến không rời buông ra, thuận theo cái tai chậm rãi hôn lên trên gương mặt thiếu niên.
Trình Uyên duỗi đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng xẹt qua mặt thiếu niên.
Lần này thì lại vừa ngứa vừa tê dại, sự kích thích không điểm dừng khiến Đoạn Cẩn dựng đứng người lên, rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa.
Trình Uyên vội vàng điều chỉnh dáng vẻ, không cho Đoạn Cẩn thoát khỏi lồng ngực cậu ta. Vừa hôn lên lỗ tai thiếu niên, vừa nhẹ giọng dụ dỗ: "Tiểu thiếu gia ngoan. . . Liếm xong là sẽ khỏi. . . Là lỗi của tôi, tiểu thiếu gia tha thứ cho tôi có được hay không? Tôi cam đoan về sau sẽ giúp ngài thoải mái. . ."
Móng tay sắc nhọn của Trình Uyên gãi nhẹ lên cái ót và cổ của Đoạn Cẩn, thấy Đoạn Cẩn đã bình tĩnh lại, mới lại tiếp tục liếm nhẹ lên gương mặt Đoạn Cẩn.
Lần này cậu không còn dám liếm thẳng giống như lúc trước nữa, mà bắt đầu từ chung quanh dấu đỏ, từng chút từng chút liếm.
Kích thích lần này đã không còn kịch liệt nữa, nhưng lại rất lâu.
Đoạn Cẩn cảm thấy mình sắp bị liếm sạch rồi, trên mặt đều là mùi của Trình Uyên.
Cậu lờ mờ cảm thấy như vậy không tốt, mở miệng muốn Trình Uyên dừng lại, nhưng âm thanh phát ra đều là những tiếng ư ư nhỏ nhỏ.
Đoạn Cẩn không biết mình đã về đến nhà như thế nào, cậu nhớ mang máng Trình Uyên lại thắt áo khoác đồng phục ở bên hông, hô hấp thô trọng giống như muốn nổ tung ở bên tai mình, qua thật lâu mới đưa cậu đã thiếp đi lên trên xe.
App TYT & Cirad Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT