Đám đệ tử xung quanh phấn khích vì sắp xem được một trận tranh đấu ra trò. Đa phần đệ tử ở đây đều công nhận Tranh Tử dù nhập môn trễ nhưng có căn cốt sẵn rất vững, một số lại cho rằng dù Tần Bột tính cách không quá tốt nhưng âu là đệ tử đầu tiên của Trì Thận Đại Sư, là một kẻ được chọn thì cũng không phải hạng xoàng. Đám đông hiện tại chia làm hai phe phái, một bên ủng hộ Tranh Tử, một bên thì ủng hộ Tần Bột.

Tần Bột cầm trượng của mình đi tới, cây mộc trượng trong tay hắn được làm từ cổ thụ trăm năm tuổi, bên ngoài có bọc kim sáng loáng, thân vừa to vừa dài, điêu khắc trên đầu trượng là hình rồng ngậm trân châu, khoa trương như tính cách của hắn vậy. Hắn biết đây là cơ hội và cũng là nguy cơ, nếu như thắng được Tranh Tử là có thể gỡ gạc lại chút thể diện đã mất lúc trước, nhưng ngộ nhỡ là thua thì…

Hắn nhìn thấy Phụng Tu đứng bên kia khẽ ra hiệu cho Tranh Tử cố lên, trong lòng lửa nổi lên có ngọn, nhất quyết nhủ với bản thân rằng: “Ta không thua, không thể thua được…”

Tranh Tử đứng phía đối diện, tay cầm lấy đào côn chậm rãi vận niệm lên, nói một tiếng:

- Đại sư huynh, chỉ giáo!

Thế nhưng cũng vừa lúc đó, một sợi rễ dài từ dưới sàn trồi lên thình lình đánh bay gậy trượng trong tay Tranh Tử và Tần Bột. Cả hai nhìn gậy trượng của mình lăn lóc ra sàn, đồng loạt nhìn về phía chủ tọa, Vu Tri Thận vừa thu niệm lực lại, nói:

- Ta có nói sẽ cầm trượng để tỉ thí hay sao?

- Sư phụ, nếu không cầm đào côn thì con tỉ thì kiểu gì? - Tranh Tử ngẩn đầu hoang mang bật hỏi.

- Mặc dù mệnh trượng là thứ vật bất li thân, là công cụ thiết yếu của mỗi phù giả, chưa từng có tiền lệ tỉ thí mà không được mang trượng nhưng…Ta chính là muốn như vậy, các con có ý kiến gì?

Tranh Tử nhìn ánh mắt một mí hẹp ngang ngược của Vu Trì Thận, trong lòng bắt đầu hoang mang. Hắn ta rõ ràng đang làm khó y, nếu Tranh Tử không có đào côn và cả Định Tâm chuông thì làm sao có thể dễ dàng điều khiển mộc niệm mà không bị hỏa niệm ảnh hưởng được chứ.

Tần Bột ở bên kia đương nhiên liền chấp nhận không có ý kiến.

Trận thách đấu diễn ra theo hướng mà không ai ngờ tới, không hề có đánh nhau long trời lỡ đất mà đơn giản là…trồng cây. Trong vòng bốn phân (1 phút) hai người họ phải trồng được một cây “nấm sâm dương”. Vu Trì Thận ngồi phía trên chủ tọa, chậm rãi nói:

- Nấm sâm dương là một dược liệu quý dùng để chữa lành vết thương khó cầm máu, thứ này là một trong nhưng dược liệu cần thiết nhất ở đạo môn chúng ta. Tán Mộc Cư của chúng ta có liên hệ mật thiết với bên Dược Thất, phải đảm bảo mỗi tháng cung cấp đủ số lượng nấm sâm dương này. Để trồng được nó cần có phôi nấm, cái này ta đã đưa đủ cho các con rồi phải không? Bây giờ, trong vòng bốn phân, nếu ai trồng được một cây nấm sâm dương nhanh hơn thì sẽ là người chiến thắng! Mau bắt đầu!

Tần Bột “hắc” một tiếng đắc ý nói:

- Tưởng chuyện gì to tát, đệ tử sớm đã thành thạo việc này rồi!

Nói xong hắn liền bắt tay vào việc, hắn ta lấy phôi nấm đặt trên sàn gỗ sau đó vận niệm lực chậm rãi truyền tới. Nếu có trượng phép thì công việc này có thể làm nhanh hơn bằng cách vẽ phù tự “Sinh”, nhưng không có trượng phép thì thời gian chính là yếu tố cần thiết, có thể lâu hơn một chút nhưng đã biết cách trồng, biết lượng niệm lực cần thiết để trồng nấm sâm dương, không thể quá nhiều cũng không được quá ít, vừa đủ thì chắc chắn sẽ trồng được. Chẳng mấy chốc từ dưới sàn gỗ chỗ Tần Bột đã xuất hiện một cái đầu nấm nhỏ xíu, đám đệ tử xung quanh liền ồ lên một tiếng tán thưởng.

Phía bên kia, Phụng Tu nhìn thiếu niên đang đổ mồ hôi để vận niệm lực ra mà xót xa khôn cùng.

Lại thất bại, thất bại một lần nữa. Trước mắt Tranh Tử tối sầm, dù y có cố gắng điều tiết, nhưng hỏa niệm cứ lấn sang, một cái đầu nấm nhỏ vừa trồi lên đã bị thiêu rụi thành tro, cứ như thế lập đi lập lại mấy lần. Lửa là thứ thiêu cháy, tàn phá tất cả, không có cách nào để nuôi lên một sự sống cả. Chẳng mấy chốc hai mắt Tranh Tử cũng đỏ cả lên, lần này tự nhủ không được thất bại nữa, y cẩn thận vận niệm, từng chút, từng chút một rót mộc niệm vào phôi nấm, cây nấm chậm rãi nhô lên từ mặt sàn, mấy chốc đã thành hình dáng. Ngay lúc này ơ bên kia bỗng có người hô lên:

- Tần Bột sư huynh thắng rồi!!!

Tranh Tử bị phân tâm, nhất thời làm hỏa niệm tuôn trào không khống chế được, không chỉ đốt cây nấm nhỏ thành tro, còn làm lan lửa ra cả sàn gỗ. Đám đệ tử mộc hệ thiên sinh sợ lửa lúc này liền hoảng vía một phen, Vu Trì Thận đứng dậy một phát dậm trượng bùng lên nguồn mộc mạnh mẽ niệm áp chế dập tắt đám cháy trong tíc tắc.

Tần Bột đắc ý miệng cười muốn toét đến mang tai.

- Sư đệ à, một cái nấm sâm dương mà đệ còn không trồng được, thật uổng công sư huynh sư tỷ trong môn dạy bảo đệ trong thời gian qua hahahaha…

Tranh Tử quỳ trên sàn, hai mắt dần tối lại. Trước giờ luôn cầm đào côn trong tay, bây giờ y lại phát hiện ra nếu không có cậy gậy đó thì bản thân lại bất lực đến như vậy.

Vu Trì Thận tức giận quát:

- Ngươi xem lại chính mình đi! Đừng tưởng có cây đào côn đó thì mọi chuyện sẽ dễ dàng, bản thân ngươi còn không hiểu được chính mình, không điều khiển được chính mình thì lấy tư cách gì làm một đạo giả? Ở Tán Mộc Cư này không có chỗ cho những kẻ tự phụ ngông cuồng và xem chuyện học đạo pháp chỉ là thứ phụ! Ta không cần biết ngươi vào Lũng Bạch Môn này nhằm mục đích gì, nhưng dưới tọa ỷ của Vu Trì Thận ta không thể dung chứa một kẻ ngạo mạn không biết trời cao đất dày! Lấy tư cách là sư phụ, hôm nay ta phạt ngươi hai mươi roi, có phục không?

Phụng Tu vừa nghe tới “hai mươi roi” liền giật mình, mấy sư huynh đệ lúc nãy chỉ phạt có năm roi gai mà máu me đã be bết, đứng còn không vững, đằng này hai mươi roi thì có mà huyết nhục lẫn lộn. Nàng ta đứng phía sau mà viền mắt đã bắt đầu đỏ, nói nhỏ qua chỗ Tranh Tử:

- Sư đệ…sư đệ…mau cầu xin sư phụ đi…Hai…hai mươi roi…ai mà chịu đựng được Tranh Tử a~

Tranh Tử dần dần cúi đầu, đáp:

- Đệ tử yếu kém, bằng lòng chịu phạt.

- Được!!!

Cây roi dài ngoằn chi chít gai nhọn quất trên sàn nghe một tiếng “chát” rõ to, tiếp theo là đánh lên da thịt của Tranh Tử. Mỗi cú đánh xuống chính đổi lại bằng máu thịt, mặt y dần tái đi nhưng không hề than rên một tiếng, trên lưng bạch y dần đã thấm đỏ một mảng lớn. Phụng Tu quay đi không dám nhìn, đám đệ tử còn lại cũng chẳng ai có can đảm nhìn hết màn thi phạt hết sức rùng rợn này ngoại trừ Tần Bột chứng kiến trong sự hả hê. Trước giờ nếu đệ tử trong chi môn bị phạt, nhiều nhất chỉ có năm roi gai, nếu là roi thường thì mười lăm roi như Tần Bột mấy hôm trước đã lãnh phạt. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Vu Trì Thận nghiêm khắc đến vậy, đánh tới roi cuối cùng, mặt Tranh Tử cũng đã cắt không còn giọt máu nhưng vẫn gắng gượng lưng vai vẫn sừng sững gợi cho người ta cảm giác bái phục.

Phụng Tu cứ ngỡ mọi chuyện đã qua rồi, nhưng khi thấy Vu Trì Thận đánh tới roi tới hai mươi mốt nàng ta liền bật khóc.

- Sư…sư phụ…sao người lại đánh đệ ấy tiếp? Người…người đã nói là hai mươi roi kia mà?

Vu Trì Thận nghiến răng, gương mặt hắn ta bấy giờ như một hung thần quát:

- Lụa bạch thiên tằm, một góc áo ngươi mặc trên người, cả đời tên Thập Nhất Diệp Bì kia còn chưa có nổi, lão ta liệu có cho ngươi mượn cả bộ y phục này được hay không? Trên người ngươi chỗ nào cũng có đồ của Vu gia ta, ngươi đổi họ rồi à? Láo xược thành thói!

Lời này nói ra cả đám đệ tử có phần không hiểu, chỉ thấy Tranh Tử lại bị đánh liền thêm năm roi nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play