- Em biết em làm sai rồi, cả hai ta đều sai. Em ở bên trời kia, dõi theo cậu ấy thật lâu, lúc cậu ấy muốn đi, em đã giúp cậu ấy có được những tháng ngày sống thật tốt, em chuẩn bị xong xuôi cả rồi. Với lại, em thật ngưỡng mộ cuộc đời đơn thuần của cậu ấy, có cha mẹ, có bạn bè,...
Thấy Quý Khâm chẳng nói lời nào, Trạch An" thấy xấu hổ, mím môi lại.
Anh hoảng hốt.
- Thì ra Trạch An thật sự không phải là em... – Những tưởng anh sẽ khó tiếp nhận chuyện này, nhưng mà anh thật sự "tiêu hóa" được – Em thành Trạch An... từ lúc nào?
- Sau vụ tai nạn giao thông ba năm trước. A Khâm, hẳn anh sẽ thấy em tàn nhẫn, nhưng trước giờ em chỉ coi anh là bạn, hơn thế thì là người thân, chứ chưa bao giờ là người yêu. Yêu anh... là ước nguyện của cậu ấy. Cậu ấy vẫn luôn, thích anh rất nhiều. Ban đầu tôi chỉ muốn giúp cậu ấy một chút, nhưng tôi sai quá rồi.
Trạch-An-giả tự cho rằng, em đang cứu rỗi cậu ấy, em đã làm đúng rồi. Sự thật trái ngược hoàn toàn, em đã giết chết cậu ấy. Cậu ấy vốn khát khao được sống, còn em chìm trong màn đêm kia, nhìn đôi mắt sáng ngời của cậu ấy nhạt màu, rồi u tối hẳn.
Quý Khâm về đến nhà.
Anh không dám nhớ lại cuộc trò chuyện của mình với Trạch-An-kia, nhưng đại não anh chấn động. Anh nghĩ, đây chỉ là giấc mộng của anh thôi nhỉ.
Hoang đường thật.
Ngủ thôi. Lúc tỉnh lại ắt sẽ tốt hơn.
Nhà anh yên tĩnh. Anh bỗng nhớ dạo trước mỗi đêm anh về, cậu ngồi trên sofa, ngoan ngoãn đợi anh. Anh cứ tin mình trách cậu, hận cậu chiếm chỗ của em, lơ cậu, chuồn vội vào phòng ngủ của mình.
Cậu vẫn luôn cố gắng trò chuyện với anh.
Mà anh lại...
Anh thấy lòng nặng trĩu, chắc anh mệt quá rồi, hoặc do thông tin anh nhận được trong một ngày hôm nay quá lớn, anh cố quên đi những hồi ức anh chẳng dám nhìn lại, anh lại định trốn tránh trong phòng anh... tình cờ anh thấy một bức thư trên bàn trà ngoài phòng khách.
Trực giác mách bảo, bức thư này do cậu viết.
Tay anh nhanh hơn não, khi anh ý thức được chuyện gì đang diễn ra thì chân anh đã vọt đến chỗ bàn trà, tay anh cầm phong thư.
...
Quý Khâm, ngày lễ tình yêu vui vẻ nhé anh!
Chắc hẳn lúc này, ước nguyện của anh đã thỏa rồi: anh đã gặp được Trạch An anh thích nhất.
Em chỉ muốn anh vui thôi, thật đấy. Một năm này đã dày vò anh dường nào, em đều chứng kiến hết thảy. Em biết em chẳng làm nên trò trống gì, cũng chẳng thể thay đổi điều chi. Thật ra em cũng đau lòng lắm chứ, em từng cố rất nhiều, từng muốn trở thành cậu ấy, ưu tú như cậu ấy (em đoảng quá mà, đừng cười nhạo em).
Kết quả thì anh cũng thấy đó, em không làm được.
Để cậu ấy về, với em mà nói, là lượt chọn chuẩn xác nhất, suốt đời này.
Em chúc phúc anh nhiều rồi, giờ chỉ mong anh chăm sóc bản thân thật tốt, dẫu em biết em cũng lén trông nom đôi lần.
Tất nhiên em biết thừa, cậu ấy trông anh tốt hơn em nhiều.
Mặc dù khác ghen tỵ, nhưng cậu ấy có thể khiến mọi người quý "Trạch An".
Trừ anh ra, chẳng một ai biết em đã trở lại. Thế nên em chỉ chuẩn bị một phần quà cho mỗi anh thôi, em giấu trong phòng làm việc của cậu ấy – nơi mà anh cấm em xông vào, mà lúc anh cũng không cần sợ anh sẽ lại xông nào nữa rồi.
Mong anh thích nó.
Dù chuyện gì xảy ra, hè năm ấy, em rất vui vì đã được gặp anh.
Trân trọng,
Trạch An
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT