Buổi tối cơm nước xong xuôi, nhớ tới còn có một số đồ không mua nên cô liền lái xe đi tới cái trung tâm mua sắm vào buổi sáng kia.
Trung tâm mua sắm có loại trà bánh khá được ưa chuộng, Cố Tử Ý cũng khá thích ăn nên đã đóng gói không ít.
Xách túi đồ đi tới siêu thị lớn nhất ở tầng 1 mua nồi hầm, nồi lẩu, nồi áp suất, chảo chống dính và một số bộ chén đũa.
Cố Tử Ý lại đi đến khu thực phẩm tươi sống mua thêm một ít cá tôm cua, nhìn nhiều thứ như vậy mà không có cách nào mua hết, cô đành thở dài một hơi, nếu như có thể dọn toàn bộ siêu thị vào trong không gian thì tốt biết mấy.
Mới vừa nghĩ như vậy thì mặt đất liền bắt đầu kịch liệt chấn động, phản ứng đầu tiên của Cố Tử Ý chính là chui vào phía dưới quầy hàng.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủn mà siêu thị đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng, hơn nữa rung chuyển càng lúc càng lớn……
Đột nhiên nghĩ tới không phải là cô có không gian à? Cố Tử Ý vừa định chạy vào không gian trốn thì trước mắt liền tối sầm.
Lúc Cố Tử Ý chìm vào trong bóng tối thì vẫn còn nghĩ, không biết lúc này cô sẽ chết hay là xuyên sang một thời không khác đây.
“Mẹ ơi, dậy đi, nấu cơm”
Cố Tử Ý bị người lay tỉnh lại, sau đó liền phát hiện chính mình đã tới một nơi xa lạ.
Phòng được lát gỗ, giường lớn khắc hoa kiểu cũ và chiếc màn treo đã biến thành màu đen.
Phản ứng đầu tiên của Cố Tử Ý chính là: Mẹ ơi, cốt truyện này thật là quen thuộc mà.
Chẳng lẽ cô thật sự xuyên qua rồi?
Còn chưa kịp cẩn thận quan sát tình huống xung quanh, tiểu nam hài lúc nãy nhìn thấy mẹ tỉnh lại rồi mà không để ý tới chính mình.
Lại nhút nhát sợ sệt gọi một tiếng: “Mẹ”.
Lúc này Cố Tử Ý mới chú ý tới có một tiểu nam hài đang đứng ở mép giường, dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn cô, Cố Tử Ý cảm giác lòng mình sắp tan chảy.
Tiểu nam hài chỉ khoảng hơn ba tuổi, bộ dáng phấn điêu ngọc trác, đôi mắt to đen láy như quả nho kia dường như biết nói vậy.
Bởi vì cậu nhóc còn nhỏ, mà chiếc giường kiểu cũ lại cao nên cậu bé với không tới, chỉ có thể dùng ghế để lót dưới chân, miễn cưỡng cũng có thể sờ đến mép giường.
Tuy cô chưa từng sinh con nhưng cũng thường xuyên tới viện phúc lợi làm tình nguyện viên, hay chơi đùa với bọn nhỏ nên cũng coi như là có chút kinh nghiệm.
Vì thế Cố Tử Ý vươn tay sờ đầu cậu nhóc, dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Tiểu bằng... Bảo bối, sao vậy?”
Vừa rồi cậu nhóc này gọi cô là mẹ nên Cố Tử Ý vừa định nói là tiểu bằng hữu nhưng lại chuyển sang gọi là bảo bối.
Nhị Bảo không ngờ hôm nay mẹ lại ôn nhu như vậy, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Cố Tử Ý nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, tới giờ nấu cơm rồi”.
Nói xong liền sờ cái bụng nhỏ của mình, tỏ vẻ nhóc rất đói bụng.
Cố Tử Ý bị bộ dáng này của thằng nhóc chọc cho vui vẻ.
Nhéo khuôn mặt gầy không có mấy lạng thịt của thằng nhóc hỏi: “Vậy con muốn ăn cái gì?”
“Có thể ăn thịt không?” Nhị Bảo được một tấc lại muốn tiến một thước mà đưa ra yêu cầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT