Cả hai người sau khi chỉnh soạn lại trang phục, Tạ Liên muốn trở về cung của mình tránh để người khác hiềm nghi liền bị Hoa Thành bắt lấy cánh tay nói:
"Huynh cứ ở lại dùng bữa sáng, có gì ta cho người truyền tin thái tử điện hạ sáng sớm có việc hệ sự đến Hầu phủ một chuyến như thế sẽ không ai phát hiện ra đâu."
Tạ Liên nghĩ ngợi cũng đúng là không sao cả nên mới miễn cưỡng cùng Hoa Thành đến noãn các ở phía đông mà dùng điểm tâm.
"Tam Lang, đệ cũng thích ăn màn thầu sao?" Tạ Liên nhìn thức ăn trên bàn, canh sườn hầm cùng vài món nấm tảo và thịt nhưng vừa vặn lại có màn thầu trên đĩa không khỏi cười mỉm.
Hoa Thành tự tay múc một chén canh đưa cho y rồi đặt dĩa màn thầu kia trước mặt Tạ Liên ôn nhu nói:
"Ta biết huynh thích ăn nhất là màn thầu nên mới cho người làm món này. Ca ca, đầu bếp của phủ ta không giống ngự thiện phòng huynh nếm thử xem. Không biết hợp khẩu vị hay không."
Tạ Liên cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng, mùi vị không quá ngấy nhưng lại rất thanh ngọt hòa vào miệng.
"Như vậy cũng ngon rồi, Tam Lang có lòng."
Hoa Thành chống tay nhìn y ăn đến vui vẻ, hắn quan sát từng cử chỉ y gắp đũa, từ món ít chạm đũa nhiều nhất đến món canh sườn hầm ăn ngon miệng, đặc biệt màn thầu trên dĩa thật sự y ăn đến tận hai cái.
Tạ Liên ăn từ tốn hoàn toàn không để ý con mắt kia đang chăm chăm nhìn mình, một lúc sau vẫn thấy người kia không hề động đũa liền hỏi:
"Sao đệ không ăn?"
"Ta ngắm huynh ăn là được rồi. Ta không đói."
Tạ Liên bất giác có chút thẹn thùng thấy hắn cứ nhìn mình như vậy chỉ biết cắm mặt vào ăn không dám nhìn đi đâu.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hoa Thành gác chân cất giọng:
"Vào đi."
Một thân vệ bước vào quỳ xuống tâu: "Hầu gia, bên Ly Vương phủ truyền tin tức đến nói hôm qua lúc Hầu gia rời đi thì trong điện đã xảy ra chuyện."
Tạ Liên ngưng đũa liếc mắt nhìn người kia hỏi: "Điều tra được gì rồi?"
Thân vệ thưa: "Bẩm điện hạ, quân sư Tu Lê quốc giấu trong tay áo một túi gấm nhỏ được cho là chứa loại dược ôn nhu hương vô tình rơi ra trong lúc viết chữ đối. Hoàng hậu cho người kiểm tra thức ăn hôm qua lúc điện hạ dùng cũng đã phát hiện ra trong bánh đậu Tu Lê tiến cống có loại dược này. Ly Thân Vương hiện tại đã bắt giam Dung Quảng trong gian ngục đang chờ chiếu chỉ của hoàng thượng."
Hoa Thành nhíu mày hỏi: "Còn việc tỳ nữ Tu Lê kia thì sao? Có tin tức gì không?"
"Chuyện này...Ly Vương điện hạ không có đề cập tới."
Hoa Thành gật đầu phất tay: "Lui xuống."
"Vâng." Thân vệ bước ra ngoài cánh cửa một lần nữa khép chặt.
Hoa Thành quay đầu nhìn Tạ Liên hỏi: "Huynh nghĩ sao?"
Tạ Liên: "Dung Quảng dù sao cũng là người của Tu Lê quốc chúng ta cũng không thể trực tiếp trách phạt hắn. Phụ hoàng chắc chắn bây giờ rất đau đầu về việc này, Minh Quang tướng quân cũng là sứ giả Tu Lê quốc cũng gây khó dễ một phen cho chúng ta."
Hoa Thành: "Hắn cố ý muốn gài huynh vào tròng để khi mọi chuyện vỡ ra thì phải ép buộc Tiên Lạc quốc liên hôn chính trị. Xem ra mục đích ban đầu của chúng là nhắm vào vị trí Thái tử phi còn trống rồi."
"Nếu đã như vậy ngày hôm qua hoàng thúc cùng Thủy Hoành đại nhân gây khó dễ cho hắn xem ra cũng vạch trần được âm mưu. Nhưng việc này không thể trực tiếp xử chỉ có thể dâng tấu đến Tu Lê quốc cho đế vương họ quyết định. Chúng ta bây giờ cũng đã tránh được một mưu của hắn, cũng may ta chưa chạm vào tỳ nữ kia." Tạ Liên rũ mi mắt cầm màn thầu cắn một miếng.
Hoa Thành nhíu mày tỏ vẻ không vui nói: "Ta không muốn nàng ta động vào huynh."
Tạ Liên nghe vậy quay đầu phì cười độ ghen tuông của người kia liền nói: "Không phải lúc đó đệ cũng đã cứu ta một mạng thoát khỏi cái bẫy đó sao?"
Hoa Thành: "Nhưng việc hắn trực tiếp muốn động thủ với huynh thật sự quá là có lá gan lớn. Việc giao hữu giữ hai nước xem ra cần khuyến nghị thêm giữa triều thần, ta thấy trong triều chắc chắn sẽ vây xé lẫn nhau."
Tạ Liên gác đũa lấy khăn lau miệng: "Hai ngày nữa chúng ta vẫn phải nghênh tiếp Minh Quang tướng quân, bãi săn Nam Lâm cũng sẽ sớm tổ chức. Lần này chắc chắn họ sẽ không dám tùy tiện nữa đâu."
Hoa Thành buồn chán ngáp dài nói: "Nghe nói là sự kiện săn bắn này ở phía sau Tiên Lạc cung, đỉnh núi Thái Thương?"
Tạ Liên gật đầu: "Ừm đúng vậy, đó là nơi từ nhỏ ta cũng thường hay tập luyện. Vừa vặn kỳ này sẽ là đấu cung cưỡi ngựa chắc cũng sẽ nhộn nhịp hơn."
"Vậy chúng ta càng phải chuẩn bị sớm càng tốt."
...
Ly Vương phủ.
Sư Vô Độ cầm một chiếu tướng đặt lên mặt bàn rồi trầm ngâm nhìn Sư Thanh Huyền nói:
"Sự việc hôm qua xảy ra, Dung Quảng cũng đã bị giam giữ rồi vẫn không có tin tức gì. Vương gia cùng cái tên Minh Nghi kia đã đi đến chỗ hắn từ sớm ta thật sự có chút bất an."
Sư Thanh Huyền cầm tay phẩy quạt nhàn nhạ đặt một con cờ lên ăn đứt cờ của Sư Vô Độ vui vẻ nói: "Ca, huynh không cần phải lo tâm quá nhiều dù sao bọn người họ sau này cũng sẽ không manh động như thế nữa."
Sư Vô Độ nhìn bàn cờ trước mặt lại suy tư nói: "Tu Lê quốc đường đột muốn kết giao với nước ta lại ngay lúc đất nước đang thiếu hụt nhân tài cống hiến cho xã tắc. Triều đình loạn lạc câu xé lẫn nhau không biết khi nào mới kết thúc."
Sư Thanh Huyền: "Nghe nói hai tháng nữa sẽ mở đại hội tuyển trạng quan, thi thư quốc sách nước ta không phải là không nhiều nhưng ta thấy nghệ nhân tài kiệt xuất chúng không sớm không muộn đều sẽ xuất hiện thôi."
Sư Vô Độ gật đầu: "Ta cũng mong là vậy."
Hai người ngồi trong đình viện vẫn tiếp tục không gian đánh cờ với nhau, Sư Thanh Huyền nói tiếp:
"Phải rồi, nghe nói hoàng hậu hôm qua cho bắt giam tỳ nữ nghi là có ý muốn dụ dỗ thái tử điện hạ. Nàng ta bây giờ như thế nào?"
Sư Vô Độ: "Tin tức tràn lan nói điện hạ trúng ôn nhu hương ảnh hưởng đến thanh danh của y. Hoàng hậu tất nhiên sẽ không để cho kẻ nào đồn đại nên đã phạt tỳ nữ kia rất nặng, ta cũng không biết như thế nào. Sáng nay ta cũng nghe ngóng được thái tử điện hạ tối qua không khỏe đã tự về trước sáng sớm đã đến chỗ phủ Hầu gia dùng bữa bàn chuyện chính sự hoàn toàn không liên can gì tới nàng ta."
Sư Thanh Huyền nghe vậy đung đưa chân nhướng mày hỏi: "Huynh tin không?"
Sư Vô Độ bật cười lắc đầu nói:
"Dĩ nhiên ta không tin. Điện hạ chắc chắn được Huyết Vũ Thám Hoa niêm phong tin tức, e rằng giữa bọn họ cũng đã phát sinh nhiều chuyện rồi."
Sư Thanh Huyền: "Vậy mà huynh vẫn thản nhiên tới như vậy không bất ngờ sao?"
"Ta còn gì bất ngờ ngay cả đệ đệ ruột của mình cũng đi theo cái tên suốt ngày mặt lạnh thích ăn kia?"
Sư Thanh Huyền: "......."
Thôi tốt nhất là duyên số đã định cũng không thể tránh thoát được.
Hai canh giờ sau.
Tạ Liên sau khi dùng bữa ở chỗ Hoa Thành liền gấp rút trở về cung của mình. Nào ngờ vừa đi được một lúc đã nhận được tin Tạ Đô mời tới phủ của mình, y tất nhiên không dám chậm trễ.
"Hoàng thúc, người nói có người muốn triệu yết ta?"
Tạ Đô ngồi cùng Sư Vô Độ nói: "Ta vô tình gặp hắn ở đất Hòa An nhưng sau này cơ duyên thế nào lại thấy hắn tự đến kinh thành tìm ta nói muốn gặp điện hạ."
Hạ Huyền nhìn Sư Thanh Huyền cầm quạt không nghiêm túc cũng chẳng tỏ vẻ gì quay đầu hỏi:
"Có phải người ta từng gặp?"
"Phải."
Tạ Liên: "Minh Nghi tướng quân, người cũng gặp qua người này rồi?"
Hạ Huyền gật đầu: "Lúc trước từng gặp hành tung người này rất khó đoán lần này muốn gặp điện hạ xem ra cũng không phải việc đơn giản."
Tạ Đô nhìn thị vệ ngoài cửa ra lệnh: "Mau cho hắn vào đây."
Một lúc sau, từ bên ngoài có một bóng dáng bước vào. Người này chùm kín cả mặt, áo choàng đen che đi nửa gương mặt kia chỉ lộ ra được đôi chút sóng mũi.
Thân hình thoạt nhìn là nam tử hán nhưng lại có chút nhỏ nhắn mảnh khảnh không giống lắm.
Người đó vừa vào nhìn thấy Tạ Liên liền lập tức quỳ xuống hành lễ, giọng nói ngờ ngợ rất khó phân biệt là ai cất lên:
"Thần Nam Cung Kiệt, tham kiến điện hạ."
---------------- CÒN TIẾP -----------------