Những ngày qua ở trong huyện phủ được lĩnh nhận nhiệm vụ làm quân sư Vĩnh An, Sư Vô Độ thật sự rất đau đầu.

"Sao rồi? Đã phát hiện ra điều gì chưa?" Tạ Đô vén rèm bước vào phòng.

Sư Vô Độ ngồi trên sạp quay đầu lại nhìn khẽ đưa tay day day ấn đường thở dài nói:

"Vẫn chưa."

Tạ Đô đi đến bên sạp, tiện tay cầm lấy một cuốn sổ ghi chép ở phủ tổng đốc về tình hình dạo gần đây không khỏi suy tư.

"Vĩnh An những năm gần đây mùa màng hạn hán, dịch bệnh cảm cúm này lại thiêng về khí lạnh thật sự không tìm ra được nguyên nhân." Tạ Đô đặt sách xuống nhìn Sư Vô Độ.

"A Đô, những người đã được cách ra khỏi thường dân tổng cộng bao nhiêu người?"

Tạ Đô khoanh tay dựa vào góc bàn, "Đều đã kiểm tra kĩ rồi, sáu trăm người không sót."

Sư Vô Độ: "Chúng ta phải tìm ra được nguồn cơn không thôi loại bệnh này sẽ càng phát tán lúc đó khó mà khống chế được."

Tạ Đô nặng nề nói: "Việc này không phải ngày một ngày hai có thể tìm ra. A Độ, ngươi cũng đừng ép bản thân quá. Vẫn còn ta ở đây."

Sư Vô Độ ngẩng đầu nhìn Tạ Đô trong lòng bỗng cảm thấy được vì đắng ngọt trong câu nói kia liền khẽ cười nói:

"Vương gia của chúng ta không ngờ vẫn có thể nói ra được câu này đấy?"

"Ồ?", Tạ Đô nhướng mày khẽ nhích mặt gần đến cười gian hỏi.

"Vương phi là đang chê vi phu đấy hả?"

Sư Vô Độ đẩy cái đầu kia ra, thảnh thơi xếp tập đứng dậy quay người đi rồi nói:

"Ngươi suốt ngày hành động ấu trĩ lần đầu ta thấy ngươi được nghiêm túc như vậy đấy."

Tạ Đô nhấc chân theo sau sáp lại muốn ôm hôn người ta liền bị Sư Vô Độ lách mình sang một bên cùng sổ sách, sau đó y vén rèm bước ra cửa nhìn Tạ Đô nói:

"Ta đến gặp Thiện tổng đốc cùng tri phủ bàn bạc. Vương gia nếu người rảnh quá thì nên đến gặp thái tử điện hạ bàn dụng binh pháp đi."

Tạ Đô hậm hực nói: "A Đô ngươi đây là đang bỏ rơi phu quân đó hả?"

Sư Vô Độ không nói chỉ đưa tay vẫy vẫy rồi đi mất tăm.

"Ngươi là đồ bạc tình!"

Lúc này phía sau Tạ Đô có một thân vệ đi đến cúi xuống bẩm:

"Vương gia, thái tử điện hạ cho mời gọi người đến chỗ của y một chuyến."

Tạ Đô sắc mặt ngưng trọng gật đầu nói:

"Đưa ta tới đó."

...

Tạ Liên đứng trước cửa lều nhìn Dương Nhi hối hả chạy đôn chạy đáo chăm bệnh trong lòng có chút sinh nghi. Hoa Thành từ đâu đứng ở đằng sau hơi khom người ghé đầu hỏi:

"Điện hạ?"

Tạ Liên quay người nhìn thấy hắn liền thở ra một hơi nói:

"Tam Lang, vết thương vẫn còn chưa khỏi sao lại chạy ra đây rồi?"

Hoa Thành: "Huynh yên tâm, ta khỏe lắm không đến nỗi nào đâu."

Tạ Liên nhìn hắn sau đó nhìn những dãy lều đã được dựng thẳng trải dài theo hàng nói:

"Những người dân ở đây đều có triệu chứng mẫn đỏ, hơn nữa còn hay nôn mửa, sốt rất cao gương mặt lại không có huyết sắc. Dương Nhi cô nương nói với ta đều là những chứng bệnh thuộc khí lạnh."

Hoa Thành khoanh tay nhìn người người ra vào tấp nập liền nói:

"Vĩnh An hiện tại đang hạn hán việc truyền nhiễm khí lạnh này chắc chắn có chung một cách để thực hiện."

"Phải." Ánh mắt Tạ Liên hơi ngưng động nói:

"Phía chỗ Phong Tín và Mộ Tình đang ở trước cửa thành đúng không?"

Hoa Thành gật đầu: "Điện hạ, bọn họ vẫn chưa tìm ra."

Tạ Liên: "Đợi hoàng thúc đến đây chắc chắn sẽ có cách tìm ra hắn."

Lang Thiên Thu từ đằng sau vọng tới nói: "Điện hạ, Ly Thân Vương đã đến."

Tạ Liên quay đầu thấy Tạ Đô vóc dáng cao ti bước đi phát ra khí chất thật sự rất có cuồng khí của tướng lĩnh đánh giặc không khỏi trố mắt.

"Bái kiến hoàng—"

"Điện hạ! Ta nhớ con lắm đó mấy nay bận bịu quá quên mất tới gặp con. Con vẫn còn ổn chứ?" Tạ Đô bước tới ôm chầm lấy Tạ Liên vò cái đầu y thành một đoàng

"Khụ...hoàng thúc...con không thở...được..."

Xem như cái suy nghĩ phong thái khi nãy là y nhìn nhầm rồi đi.

Trong lúc hai người ầm ĩ cựa quậy, Tạ Đô vẫn ôm chặt Tạ Liên xoa nấng thì không ai chú trọng đến thân hồng y đứng ở phía sau đang trầm lặng.

Hoa Thành đen mặt.

Tạ Đô cười mấy cái lại buông Tạ Liên ra ngước mắt lên nhìn thân ảnh kia khoác một áo đỏ như áo lá phong, tóc cột đuôi ngựa cao hơn nữa lại có băng vải đen che mặt....

Hình như có chút quen mắt.

"Điện hạ, người này là?" Tạ Đô nhíu mày nghi hoặc.

Tạ Liên: "Hoàng thúc, đệ ấy là thân vệ của con...cũng là đứa trẻ trước đây..."

"Đứa trẻ trước đây?" Tạ Đô ngẫm nghĩ một lát lập tức sáng tỏ, "Ngươi là đứa trẻ ở Võ khố năm năm trước?"

Hoa Thành quỳ một chân hành lễ nói: "Ly Vương điện hạ."

"Đứng dậy đi." Tạ Đô nhìn hắn.

"Vâng."

Tạ Liên lúc này chỉnh sửa lại y phục ôn tồn nói: "Phải rồi hoàng thúc hôm nay con cho người gọi người tới đây là có chuyện muốn bàn bạc."

"Điện hạ, con đã phát giác được điều gì sao?"

"Chúng ta vừa đi vừa nói."

Tạ Liên cùng Tạ Đô sánh bước ngang nhau, Hoa Thành ở đằng sau nhìn bóng dáng của bọn họ đang nói chuyện.

"Con nói là những thích khách đó đang trà trộn vào trong thành Vĩnh An?"

"Đúng vậy." Tạ Liên đáp, "Nếu không thì ở vùng biên kỵ quân doanh đã đóng trại ở đó chúng không thể đi qua được trừ khi giả làm thương dân bước vào trong thành."

Tạ Đô cảm giác không an lành liền hỏi: "Cho nên con muốn ta điều tra việc này?"

"Hoàng thúc, bây giờ ở cổng thành vẫn đang tra xét về cách giả trang để nhận ra diện mạo của chúng. Con nghe nói người cũng đã từng tiếp xúc hoặc gặp qua người của Ba Lâm Nặc Kha chắc chắn cũng sẽ biết được là người nào."

"Điện hạ, cứ giao cho ta." Tạ Đô đi thẳng gần tới cổng thành, "Bổn vương nhất định sẽ tìm ra con sâu bọ dám lẻn vào đây."

"Trông cậy vào người rồi."

Trước cổng thành, các dân thương đều được bọn Phong Tín và Mộ Tình tra xét kĩ càng. Tạ Liên đi tới hỏi:

"Có thấy ai khả nghi không?"

Phong Tín: "Không có, những người này đều là thương dân Vĩnh An buông xa trở về quê. Bọn ta cũng đã kiểm tra qua cả người của kinh đô đưa đến tiếp tế lương thực. Hoàn toàn không có người nào khả nghi."

Tạ Liên nhìn đoàn người từ từ đi vào trong thành ánh mắt đảo qua một loạt cũng không thấy có gì bất thường cũng càng sinh nghi.

Phía cổng đột nhiên có tiếng hí ngựa, hai tên lính gác cũng bị vó ngựa xém đá cho một phát. Người cưỡi trên lưng ngựa ấy có chút uy mãnh, táo tợn.

Tạ Liên bị âm thanh đó thu hút nên đưa mắt nhìn liền thấy rõ dáng vẻ của người kia trong bụi cát.

Tạ Đô bước ra đến gần nói: "Cố Tư Y?"

"Đại soái." Hai tên linh gác thấy ấn tự liền quỳ xuống hành lễ.

Cố Tư Y ngang nhiên thúc ngựa chạy vào trong cổng thành, sau đó nhanh chân nhảy xuống đưa dây cương cho một thân vệ gần đó.

Nàng bước tới hành lễ:

"Tham kiến Vương gia, thái tử điện hạ."

Tạ Liên: "Cố đại soái, miễn lễ. Không cần khách sáo."

"Tạ điện hạ." Cố Tư Y ngẩng đầu đứng dậy.

"Cố soái lâu rồi không gặp nhỉ?" Tạ Đô bật cười nhìn nàng.

Cố Tư Y năm năm qua có chút khác hẳn, dáng vẻ đã phong lãng lại hào kiệt như một quân tử hoàn toàn nhìn vào không dám tin đây là một nữ tử, nhan sắc lại càng thiên tư nổi trội hơn so với những khuê nữ bình thường không khỏi khiến cho nhiều người chú ý đến.

"Hừ, vương gia có lòng quan tâm bổn soái thật khiến ta cảm động. Từ lúc người quy về cung lập gia còn nhớ tới bằng hữu này sao?" Cố Tư Y nhếch miệng đanh đá nói.

"Coi bộ giọng điệu của ngươi xem ra cũng sống tốt lắm. Uổng công bổn vương hỏi han rồi." Tạ Đô nhìn nàng.

Tạ Liên: "Cố đại soái từ biên cương đến đây không biết là có việc gì sao?"

Cố Tư Y: "Điện hạ, thiết kỵ Hòa An hiện tại dò la tin tức phát hiện ra một chuyện nên thần mới cấp tốc chạy về kinh đô. Nào ngờ lại nghe người nói Ly Vương cùng điện hạ đã đến Vĩnh An rồi, ta liền một mình chạy tới đây trước."

"Có chuyện gì khiến ngươi gấp rút như vậy?" Tạ Đô chỉnh lại thần sắc cợt nhả ban nãy, thu liễm ý cười, gương mặt có phần lãnh khốc.

Cố Tư Y lấy trong áo ra một phong thư rồi đưa cho Tạ Đô nói:

"Ngươi tự xem đi."

Tạ Đô mở phong bì ra ánh mắt đảo qua mấy lần trên trang giấy ngả vàng không khỏi thất thần thoạt nhìn có chút hốt hoảng.

Tạ Liên nhíu mày nói: "Hoàng thúc, con có thể xem qua được không?"

Tạ Đô gật đầu đưa cho y, Hoa Thành ở đằng sau cũng hơi hướng người tới gần nhìn vào dòng chữ đen đọng đã in hằn trên giấy.

"Bán Nguyệt quốc kết thân với Ba Lâm Nặc Kha?" Tạ Liên bất ngờ hỏi.

Cố Tư Y: "Bán Nguyệt xưa nay không dám liều lĩnh luôn cúi đầu nghe lời, năm năm qua tưởng chừng chúng đã biết điều. Nhưng nghe nói sau khi Hòa An thắng trận, thế tử sau này lên ngôi trị vì một mặt vẫn tỏ ra kết giao với nước ta, mặt khác âm thầm cùng Ba Lâm Nặc Kha liên thông với nhau gây sức ép cho quân kỵ mười quân An Lục. Thủ bị quân ở biên kỵ chỉ có vỏn vẹn mười vạn binh, e là tương lai chắc chắn chúng sẽ chó cùng rứt giậu mà cắn xé Tiên Lạc."

Tạ Đô quay đầu nhìn Tạ Liên hỏi: "Điện hạ, cấm quân hoàng huynh cho con cầm quyền ở Vĩnh An là bao mấy phần?"

Tạ Liên lắc đầu thở dài nói: "Năm vạn kỵ quân tinh nhuệ cùng với ba vạn binh trong thành trì này chắc chắn khó mà có thể áp đảo chúng."

"Chỉ có năm vạn kỵ binh?"

"Vâng."

Cố Tư Y nhíu mày nói: "Điện hạ, thần đã có cho người điều tra hiện tại Bán Nguyệt quốc đã đưa đến bộ kỵ của Ba Lâm Nặc Kha là mười vạn chưa tính tới số quân của chúng. Có thể tổng cộng đã lên đến hai mươi vạn quân rồi."

Tạ Đô sứt đầu mẻ trán suy nghĩ nói: "Hiện tại Vĩnh An tình thế đang rất nguy cấp, nếu bây giờ chúng ta động đến binh ở thành trì sẽ không có người bảo vệ khiến dân tình hoảng loạn hơn, mà như vậy cũng không đủ để đối phó."

Tạ Liên trầm ngâm đáp: "Có thể."

Cố Tư Y kinh ngạc hỏi: "Điện hạ, người vừa mới nói gì cơ?"

Tạ Liên mỉm cười nhạt nói: "Ta nói chúng ta có thể đánh thắng trận này."

Tạ Đô: "Điện hạ những chuyện này không nên nói đùa được. Chúng ta lấy đâu ra quân để đán—"

Tạ Đô tức thì im bặt nhớ tới gì đó nhìn Tạ Liên.

"Lạc Tử ấn?"

Tạ Liên gật đầu: "Đúng vậy, trước khi đi phụ hoàng đã giao Lạc Tử ấn cho con. Bây giờ trong tay có Lạc Tử Ấn có thể điều động binh ở các quận châu đến chắc chắn có thể áp đảo bọn chúng."

Tạ Đô nghĩ ngợi: "Các quận gần với thành trì Vĩnh An nhất chỉ có Phỉ Châu với Nhĩ An."

Cố Tư Y: "Phỉ Châu nhiều năm nay lượng binh rất ít ước chừng chỉ có sáu vạn. Nhĩ An thường các kỵ quân được dùng đến khi được triều đình bạo động chắc hẳn bây giờ đang có mười vạn kỵ binh."

"Như vậy là đủ rồi." Tạ Liên cương quyết nói.

Cố Tư Y cùng Tạ Đô nhìn điệu bộ khí chất sát phạt cùng lời lẽ đanh thép đó có chút nghi ngờ nhưng nhìn y kiên định như vậy liền không nói gì thêm.

Chỉ có Hoa Thành ở đằng sau từ đầu tới cuối chung thủy mỉm cười nhìn bóng lưng kia.

"Được rồi, nếu điện hạ đã muốn quả quyết điều binh ở các châu khác thì cũng không cần miễn cưỡng. Con tính điều ai đi?"

Tạ Liên quay đầu nhìn Hoa Thành sau đó hướng mắt về Lang Thiên Thu phía xa xa cười nói:

"Để Tam Lang và Thiên Thu đi đi."

Tạ Đô nhìn y: "Con chắc chứ?"

Tạ Liên gật đầu sau đó nhìn Hoa Thành cười hỏi:

"Tam Lang đệ có nguyện ý không?"

Hoa Thành chỉ khoanh tay cười nói:

"Điện hạ cho dù huynh có bảo ta xuống núi đao biển lửa, ta cũng nguyện ý."

...

"Ngươi có thấy thái tử có vẻ khẳng định phần thắng này có phần hơi tự tin hay không?" Cố Tư Y theo chân Tạ Đô nhìn xung quanh.

"Nó đã từng công phá thành trì của Bán Nguyệt quốc, đã từng có hiển hách mấy năm như vậy. Bổn vương tin tưởng nó có thể làm được." Tạ Đô dời mắt nhìn ánh nắng chiều buông xuống.

"Cũng không muộn nữa, ta phải trở về với Vương phi rồi. Ta đã cho người sắp xếp chỗ cho Cố đại soái ngươi."

Cố Tư Y bĩu môi nói: "Chậc, từ lúc có hiền thê trông ngươi lại chỉnh đốn thế này rồi sao? Sợ vợ đấy hả?"

Tạ Đô đang đi bước chân bỗng khựng lại quay đầu nói:

"Ta yêu y, tất nhiên những thứ y bảo đều là do ta tự nguyện."

Nói xong rồi quay đi.

Cố Tư Y bị bỏ lại một mình trơ mắt nhìn cái con người vô lương tâm kia bỏ rơi bạn bè để chạy về ôm ôm Vương phi của hắn không khỏi tức điên.

"Ách!"

Phía sau lưng nàng bỗng nhiên có tiếng động, Cố Tư Y tai thính lại nhanh nhẹn quay đầu lại thấy một thân nhỏ bị vấp phải cục đá trước mặt, thau nước hất tung bay lên cao.

Cố Tư Y lách người thuận thế bay tới, một tay đỡ lấy cái eo kia. Đạp chân xoay xoay mấy vòng tránh nước bắn tung tóe.

Thau nước rơi xuống, nước tràn ra động lại một vũng trên mặt đất.

Nàng cúi đầu nhìn người mình đang đỡ lấy.

Người này gương mặt trắng trẻo, môi đỏ nhạt mắt phượng liễu cành trông thật sự có chút giống khuê nữ của các phú thương khá giả nhưng nhìn lại bộ dạng của nàng ta không giống là một tiểu thư đài các nào lắm.

"Đa tạ...làm ơn tránh ra một chút."

Dương Nhi nhìn Cố Tư Y đang nhìn mình chằm chằm vội đẩy mạnh ra một khoảng rồi quấn quýt khom người nhặt thau nước cùng xấp khăn rớt xuống.

Cố Tư Y vừa mới giúp người xong lại bị người ta phũ phàng như vậy liền đanh mặt nói:

"Thái độ gì đấy hả? Bổn soái vừa mới cứu ngươi đấy?"

Dương Nhi quay đầu lại, mặt có chút giận nói:

"Ta đã nói cảm ơn rồi, Cố đại soái còn muốn gì nữa?"

Cố Tư Y nhìn dáng vẻ đanh đá ngang ngược kia của nàng liền thấy thú vị bật cười.

"Ồ? Cô nương nhìn đoan thục như vậy không ngờ lại nói những lời chua ngoa như vậy đấy."

Dương Nhi cũng không chịu thua nói: "Cố đại soái một thân nữ tử võ công cao cường như vậy lại chấp nhặt việc nhỏ với một tiểu nhân như ta thật cũng không ngờ đấy."

Cố Tư Y chậm rãi bước theo Dương Nhi, hai người sánh vai với nhau. Cố Tư Y cao hơn Dương Nhi cả một cái đầu lúc nhìn xuống thấy cái đầu kia đang nổi giận đùng đùng liền muốn chòng ghẹo nàng ta tức chơi.

"Ngươi đi theo ta làm gì?" Dương Nhi hỏi.

Cố Tư Y: "Bổn soái vừa cứu ngươi, ngươi lại ăn nói vô lễ như vậy tất nhiên là phải đòi mạng ngươi rồi."

Dương Nhi dừng chân ngẩng đầu nhìn Cố Tư Y, khóe miệng khẽ cong nói:

"Làm sao đây? Mệnh ta tiện lắm. E là mười cái mạng cũng không đủ để bồi thường cho ngươi đâu."

"Vậy chi bằng ngươi với ta tính toán một chút, ta liền tha cho ngươi? Thế nào?"

Dương Nhi không thèm quản tránh khỏi người kia chắn trước mặt mình nói:

"Ta đây vẫn còn bận cứu người. Nếu Cố đại soái nhàn cư bất vi thiện như vậy không bằng kiếm gì đó để làm đi."

Cố Tư Y liền cười đưa tay nhéo Dương Nhi một cái sau đó, lui về mấy bước.

Dương Nhi bị đau liền giật bắn lên tức giận quay đầu lại nhìn người kia đang mỉm cười trong ánh chiều tà.

"Ngươi..."

Cố Tư Y tay cầm một túi hoa nhỏ đưa lên quơ quơ nói:

"Túi thơm này của ngươi xem như là của ta đấy nhé! Chậu Nước Nhỏ, nếu ngươi tìm ra được lí do thích hợp bồi thường cho ta thì bổn soái sẽ trả lại nó cho ngươi."

Dương Nhi tức giận, phiếm má có chút đỏ quay đầu đi nói lớn:

"Ngươi thích thì cứ giữ lấy, còn nữa ta không phải là Chậu Nước Nhỏ đâu!"

Cố Tư Y nhìn nàng đi xa dần chui vào liều đứng mỉm cười dưới ánh nắng hoàng hôn.

Chậu Nước Nhỏ.

Ngươi thật sự rất đanh đá đấy.

Thân là đại soái nắm vùng cả Thiết kỵ Hòa An vậy mà lại cợt nhả như vậy.

Thật đúng là không có phép tắc!

------------ CÒN TIẾP ----------

Lại thêm một cặp nữa có ai nhận ra chưa ta :)))?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play