Tất cả mọi người đều ở tới tà chiều đến khi các binh sĩ đều đã giải lao. Tạ Liên theo đám người bước chân ra khỏi cổng cửa quay lại vẫy tay chào Hồng Hồng Nhi rồi nói:

"Hồng Hồng Nhi, đao pháp hôm nay của đệ không tồi như lời đã hứa của hai chúng ta. Đệ ở đây một hai hôm nữa nhé. Ta sẽ xin phụ hoàng cho đệ đến hầu cạnh ta."

Hồng Hồng Nhi vui sướng cả ruột gan, hắn cảm thấy rằng chưa bao giờ hạnh phúc bằng giây phút này liền gật đầu nói:

"Thái tử điện hạ, tạm biệt."

Nói xong, bóng hình ấy đã theo chân Tạ Đô đi khuất. Chỉ có Hồng Hồng Nhi vẫn đứng đó nhìn mãi theo hướng họ đi.

Tạ Đô: "Bây giờ nhanh chân tới chỗ hoàng tẩu thôi. Ta dẫn điện hạ đến đây cả một buổi chiều rồi hẳn tẩu ấy rất sốt ruột."

Tạ Liên: "Ừm."

Thái An điện.

Phong Tín và Mộ Tình cùng Cố Tư Y không phận sự có thể vào được bên trong nên họ đã được Tạ Liên cùng Ly Thân Vương cho lui xuống.

Lúc Tạ Liên bước vào Vũ Lan vẫn như thường lệ đứng đó nghênh tiếp hai người.

"Nô tỳ tham kiến Ly vương điện hạ, thái tử điện hạ."

Tạ Liên: "Vũ nương, phụ hoàng đến rồi chứ?"

Vũ Lan: "Bệ hạ cùng nương nương đang ở trong chờ hai người, xin mời đi theo nô tỳ."

Tạ Liên đi đến phòng vừa đẩy cửa vào nhìn bên trong đã thấy có bóng dáng ba người mặc thường phục ngồi đó.

"Thái tử biểu ca!"

Tiếng gọi quen thuộc này không ai khác chính là Kính Quận Vương Thích Dung là biểu đệ của Tạ Liên. Hắn không thuộc dòng dõi của hoàng tộc nhưng mẫu thân của hắn có quan hệ thân thích với hoàng hậu đương triều. Mãi đến sau này có những biến cố xảy ra, mẫu thân hắn lìa đời, phụ thân lại ghét bỏ không nhận. Hoàng hậu tỏ lòng thương xót liền đón Thích Dung về cung mà nuôi dưỡng, xem hắn như con ruột của mình.

Kính Vương này tính tình kỳ quái, ăn nói lỗ mãng khiến người người khinh miệt. Song, cuộc đời của hắn chỉ kính nể mỗi một người đó chính là biểu ca của hắn, Tạ Liên.

Thích Dung vừa thấy Tạ Liên liền đứng dậy chạy tới trước mặt nắm lấy góc áo của y mà tươi cười nói:

"Thái tử biểu ca, mọi người đều chờ huynh cả đấy! Huynh mau vào trong!"

Tạ Liên xoa đầu hắn khiến hắn vui sướng lên, y hỏi: "Đệ mấy nay đến chỗ quốc sư học có tốt không?"

Thích Dung đang khí thế vui vẻ bừng bừng nghe thấy câu hỏi liền cứng họng không biết trả lời thế nào. Với tính tình lỗ mãng không phép tắc của hắn, tất nhiên Mai Niệm Khanh cũng không hề nhúng nhường mà dạy bảo. Chắc hẳn cũng đã có những hình phạt khiến hắn nghĩ lại sợ toát mồ hôi.

Thích Dung: "Tốt...tốt lắm! Ta học rất nhiều thứ! Quốc sư dạy ta rất nhiều điều!"

Tạ Đô đứng kế nhướng mày khoanh tay nói: "Tiểu Kính Vương điện hạ nói vậy có chắc là thật không?"

Thích Dung nổi giận đùng đùng: "Không liên quan tới ngươi!"

Hoàng hậu thấy hắn lỗ mãng như thế liền vội nói: "Dung nhi, không được thất lễ!"

Tạ Liên: "Đệ không được bất kính với hoàng thúc! Thích Dung ta dạy đệ bao nhiêu lần rồi? Kính trên nhường dưới, phép tắc để ở đâu?"

Thích Dung bị Tạ Liên răn đe liền sợ hãi cúi đầu nói: "Hoàng thúc....xin lỗi!"

Tạ Đô xoa đầu hắn: "Không sao, còn nhỏ thì không hiểu nhiều thứ biết sửa sai là tốt."

Quốc vương thấy một màn gà bay chó sủa này liền không vui vẻ ngồi trong bàn nói:

"Nếu đã đến rồi thì mau ngồi đi."

Tạ Liên ngồi xuống bàn cạnh Thích Dung, hoàng hậu thấy y tinh thần có chút không phấn chấn liền lấy đũa gắp một miếng cá để vào trong chén rồi nói:

"Hài nhi, mau ăn đi."

Tạ Liên gật đầu cung kính nói: "Tạ mẫu hậu."

Thích Dung cũng vui vẻ gắp lấy một đùi gà to tướng bỏ vào chén Tạ Liên rồi nói:
"Cho huynh."

Tạ Liên day day ấn đường nhưng vẫn cười xòa bảo: "Thích Dung đệ cũng ăn đi."

Quốc vương nhìn thấy trong bàn ăn có đủ thành viên gia đình sum họp như lần này trong lòng có chút vui vẻ nói:

"Hiếm lắm mới có một bữa cơm nhà đủ người ngồi bên cạnh. Trẫm thật sự rất vui."

Hoàmg hậu nhìn quốc vương rồi nói: "Chàng nói như đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau dùng bữa vậy."

Quốc vương thở dài nói: "Hoàng đệ ra chiến trường chinh chiến sáu năm rồi, trấn giữ một cõi để khiến lòng dân an yên. Suốt những năm đó biên cương cũng không có ngoại tặc xâm lấn. Lần này về nhà có thể bình an ngồi dùng bữa ở đây đó chính là sự vui mừng."

Tạ Đô bật cười lớn, cầm chén cơm ăn một chút thịt: "Hoàng huynh nói như thể đệ đây vẫn là một đứa nhỏ vẫn chưa trưởng thành không thể làm nên kỳ danh vậy."

Quốc vương cười theo nói: "Trong mắt trẫm, đệ cũng mãi chỉ là một đứa trẻ."

Tạ Liên ngồi yên lặng dùng cơm hiểu được ý của quốc vương là như thế nào. Có lẽ tình thương của huynh trưởng dành cho đệ đệ là một tình yêu lớn lao khó lòng nói hết, trong mắt của quốc vương dù Tạ Đô có công danh rạng ngời, hiển hách và hùng dũng tới đâu. Hắn vẫn luôn chỉ là một đứa trẻ cần sự dung túng của huynh trưởng.

Hoàng hậu thấy y im lặng từ đầu tới giờ trong lòng hơi lo lắng hỏi: "Hài nhi đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Ta có thể kêu ngự thiện phòng làm vài món khác có con nhé?"

Tạ Liên lắc đầu: "Không phải, chỉ là nhi thần đang suy nghĩ đến chuyện có nên xin phép phụ hoàng và mẫu thân hay không."

Nàng nghe vậy liền hỏi: "Ồ? Con cần thứ gì sao?"

Tạ Liên: "Phụ hoàng, nhi thần muốn xin người cho nhi thần thêm một thân vệ bên cạnh."

Quốc vương nhướng mày nói: "Con đã có hai thân vệ thân cận rồi tại sao lại muốn thêm người?"

Tạ Liên cười: "Lần trước nhi thần có ghé đến võ khố nhìn trúng một người rất có triển vọng nên nhi thần thỉnh xin phụ hoàng hãy cho hắn theo cạnh nhi thần."

Tạ Đô liền phụ họa: "Hoàng huynh, đứa trẻ ấy rất được. Tuy là tân binh trong ngũ mới nhưng hắn có võ nghệ tinh tường. Còn nữa, đao pháp thật sự không tệ nếu để cho hắn đi theo thái tử chắc chắn sẽ yên tâm nhiều hơn."

Quốc vương: "Nếu con đã muốn thêm thân vệ vậy thì ngày mai hãy nộp tấu ở nội các, trẫm sẽ phê chuẩn cho con."

Tạ Liên cúi đầu chấp tay nói: "Tạ phụ hoàng."

Hoàng hậu thấy giữa hai cha con họ không khí có chút an hòa, nàng mỉm cười nhẹ nhàng lộ ra sắc xuân của thiếu nữ.

"Được rồi, cả nhà mau dùng bữa đi không còn sớm nữa. Hài nhi với hoàng đệ cũng đã mệt mỏi một ngày rồi, cũnh phải mau chóng về nghỉ ngơi."

***
Thủy Hoành phủ.

"Ca! Lần này ta đến Châu An khám thính tình hình cũng giúp điện hạ điều tra ra được nguyên nhân của việc ngân thương bị đình trệ. Còn nữa, người huynh nhờ ta liên lạc ở Tây An thật sự tìm không được."

Sư Thanh Huyền ngồi trên ghế uống một ngụm trà rồi tặc lưỡi:

"Chậc, rốt cuộc huynh cần kiếm người đó về làm gì? Ta thấy hắn cũng không hề thuộc dòng dõi của các quan văn đại nhân trong triều. Hà tất gì huynh lại kiếm một kẻ vô danh tiểu tốt như thế?"

Sư Vô Độ ngồi đọc tấu chương rồi điềm đạm nói:

"Hắn là một người rất có giá trị, nếu chúng ta có thể kéo hắn về phe của mình thì có thể giúp thái tử điện hạ có thế lực vững chắc hơn."

Thanh Huyền khó hiểu nói: "Ta thấy thái tử điện hạ thật sự rất hoàn hảo, đúng như lời huynh nói. Nhưng mà ta có thắc mắc tại sao một người không hề đứng về phe ai lần này huynh lại tâm niệm hi vọng vào điện hạ chứ?"

Sư Vô Độ đặt sách xuống bàn, cầm bút lông mài chút mực rồi nói: "Thế cục tương lai sau này định sẵn, thái tử điện hạ chính là hoàng đế trị vì tương lai. Bây giờ y vừa mới vào trong triều rất dễ xảy ra tranh chấp, hơn nữa..". Sư Vô Độ trải một trang giấy ra rồi bắt đầu đặt bút viết nói tiếp:

"Hiện tại điện hạ trong tay không có thế lực, đệ cũng biết Quốc Liễm là tên như thế nào. Lần này có thể hạ bệ hắn khiến hắn bị cấm túc chỉ là khởi đầu của chúng ta. Hắn đã từng ức hiếp phụ thân ta như thế nào ta sẽ trả lại gấp bội!"

Sư Thanh Huyền lạnh người: "Ca, huynh ổn chứ?"

Ánh mắt Sư Vô Độ khẽ rũ xuống hắn viết xong một mật thư rồi cuộn lại vào trong ống thở dài nói:

"Ta chỉ hi vọng sau này đệ sẽ có một con đường tốt để đi. Trong cung hỗn tạp những thế lực, tham nhũng, bức ép, những sự dơ bẩn của triều đình, ta không muốn đệ phải dính vào quỹ đạo này."

Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa: "Đại nhân, Ly Thân Vương đến tìm."

Sư Thanh Huyền nhíu mày: "Đã khuya thế này, điện hạ lại đến đây?"

Sư Vô Độ thần sắc trở nên ầm trầm nói: "Thanh Huyền, đệ trở về phòng nghỉ ngơi đi. Ta sẽ đi tiếp điện hạ."

Thanh Huyền hiểu ý liền nói: "Vâng."

Một lúc lâu sau, Sư Vô Độ cùng Tạ Đô ngồi dưới một cái đình trước đình có một hồ sen, ánh trăng sáng chiếu rọi lên những tán hoa khiến khung cảnh trở nên thật lung linh mỹ vị.

Tạ Đô ngồi thong thả, ý tứ có chút nhàn hạ nói: "Ta ở biên cương đã lâu, lần này trở về lại nghe tin đồn rằng ngươi đang che chở cho cháu của ta sao?"

Sư Vô Độ uống một ngụm trà nói: "Nhàn cư bất vi thiện*, ta cũng không có việc gì làm nên muốn dẫn dắt y đi đúng đường."

*Nhàn cư bất vi thiện: ăn không ngồi rồi.

Tạ Đô gác hai tay lên lang cang rồi ngửa đầu nhìn trăng, ánh mắt sầm đi:

"Trong cung này quả thật không thể ở, lòng lang dạ sói ta cũng thật sự rất lo cho đứa cháu nhỏ này."

Sư Vô Độ ngước mắt nhìn, ánh mắt có chút sắc lên nói: "Không phải có ta ở đây rồi sao? Ngươi lo cái gì?"

Tạ Đô nhìn thẳng vào ánh mắt kia càng thấy thập phần rất quyến rũ liền nhếch miệng cười đi tới đưa tay luồn tay vào mái tóc dài đen mượt kia rồi nói:

"Sao nào? Thủy Hoành đại nhân của ta cũng có ngày sẽ vì ta mà bảo vệ hoàng thất sao?"

Sư Vô Độ kéo lấy cái tay làm càn kia khỏi tóc mình rồi nói: "Bớt quậy đi, ta hỏi ngươi sáu năm qua ngươi trấn thủ biên cương Hòa An rốt cuộc có tin tức liên lạc của hắn không? Lần trước ta nhờ Thanh Huyền tìm tung tích để liên lạc vẫn không tìm ra."

Tạ Đô ghé sát thấp xuống che lấy tấm thân nhỏ kia, ôm lấy rồi cúi đầu thở một hơi trên vành tai nóng đỏ kia nói:

"Ngươi nhờ Hạ tướng quân liên lạc với trú quân Tây Nam của biên thùy sau đó họ có gửi thư cho ta, ta đã cho người đến Tây An dò la tung tích rồi hẳn không lâu nữa sẽ có thông tin."

Cài quan của Sư Vô Độ bị gỡ ra, tóc đen dài xõa xuống. Tạ Đô hít lấy mái tóc kia rồi ôm Sư Vô Độ nhẹ nhàng nói:

"A Độ, sáu năm không gặp ngươi thật sự ngươi rất khác."

Sư Vô Độ giận đến đỏ mặt nói: "Ta khác ở chỗ nào chứ? Chỉ có ngươi từ biên cương lần này trở về khiến ta nhìn không ra là Ly Thân Vương yếu ớt của lúc trước đấy."

Tạ Đô cười cười: "Ngươi rất đẹp."

Sư Vô Độ run bắn mình nói: "Cút."

Tạ Đô: "A Độ, hôm nay ngươi có thể ở cạnh ta không?"

Sư Vô Độ bị chọc cho tới phát điên nhưng nhìn vào ánh mắt nghiêm túc kia thể hiện nỗi nhớ ngập tràn trong đáy mắt khiến cho trong lòng y có chút đau xót.

Cuối cùng thì vẫn hạ mình mềm lòng cho cái con thú dã kia hôn lấy, ngấu nghiến vành môi đáng thương.

Sư Vô Độ thở dốc, hốc mắt lệ tràn, môi đỏ ửng.

Tạ Đô nhìn vào gương mặt bị mình bức tới quẫn bách liền đưa ngón tay cái ấn nhẹ trên vành môi rồi nói:

"A Độ, chúng ta về phòng đi."

Ánh trăng hôm nay thật đẹp. Hôm nay ngươi và ta thỏa một lần cho đáng đi.

Sáu năm đợi chờ rồi, cuối cùng ta cũng có thể ôm lấy ngươi.

------------ CÒN TIẾP --------------

Tác giả: Không ngờ tới phải không? :)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play