"Đã hơn sáu năm hoàng đệ đến biên thùy Hòa An rồi. Trẫm từ lâu không gặp thật sự có chút nhớ mong."
Quốc vương ngồi trên ghế long ỷ thái độ có chút ôn hòa nhìn Tạ Đô.
Tạ Đô cũng cúi đầu chấp tay nói:
"Hoàng huynh không cần quá lo lắng, thần đệ từ lúc chinh chiến sa trường tới nay vẫn còn nhiều thứ phải học hỏi hơn.."
Quốc vương: "Chiến báo Hòa An trẫm có xem qua rồi, tình hình phía tây bắc vẫn ổn chứ? Kỵ binh mười quận biên thùy liệu có thể chống đỡ tới bao lâu đây?"
Tạ Đô ngẩng đầu điềm đạm nói: "Lần này Bán Nguyệt khởi binh bất ngờ, thế sự khó lường. Thần đệ biết hoàng huynh vẫn rất lo ưu về chuyện này, nước ta cùng Bán Nguyệt đã giao hữu nhiều năm. Lần này bọn họ lại cố ý xung đột, thừa cơ hội nội thành không ổn định lại cố ý muốn bất hòa. Hoàng huynh, chúng ta không lẽ phải nhúng nhường bọn chúng mãi sao?"
Quốc vương thở dài, nếp nhăn như lộ rõ trên khuôn mặt: "Trẫm biết đệ nghĩ gì, thế cuộc hiện tại vẫn chưa thể xoay chuyển được. Bách tính các châu vẫn chưa thể yên bình, trẫm nên suy xét lại việc nên động binh hay không."
Tạ Đô: "Tám thành trì Bán Nguyệt quốc thường là những kỵ binh cùng bộ binh. Hòa An núi sông địa thế chập chùng, nếu hoàng huynh có ý định muốn khởi chiến, thần đệ nghĩ có thể lệnh cho thêm thủy binh sông Lưu tập kích ở phía rừng tây nam."
Quốc vương: "Được. Trẫm sẽ bàn bạc lại cùng các quan văn đại thần sau. Đệ lui xuống trước đi."
Tạ Đô cúi đầu: "Vâng."
Bước ra khỏi điện, Cố Tư Y đã đứng một góc đợi từ lâu lúc này mới bước đến hỏi:
"Sao rồi? Hoàng thượng nói thế nào?"
Tạ Đô bước thẳng ra phía cổng: "Hoàng huynh vẫn không muốn nghe theo kế sách của ta. E là trong triều đã có người tính trước một bước rồi, sau đó bị phản đối kịch liệt mới thành ra như này."
Cố Tư Y: "Xem ra muốn động tay động chân với Bán Nguyệt quốc phải còn rất lâu."
Chúc Kha Đản chuẩn bị kiệu thấy Tạ Đô bước ra liền cúi đầu nói: "Nô tỳ đã cho người chuẩn bị sẵn kiệu rồi, mời Ly vương điện hạ cùng Cố đại soái lên kiệu."
Tạ Đô: "Chúc công công, làm phiền rồi."
Chúc Kha Đản cười gật gù liên tục: "Không dám, không dám."
***
Buổi sáng hôm nay ấm áp đến lạ thường, xe kiệu đã chuẩn bị trước tổng đốc phủ.
Quốc Khải tiễn Tạ Liên cùng Thanh Huyền trước cửa đang chờ Tạ Liên bước lên xe ngựa rồi nói:
"Thái tử điện hạ, ngàn dặm đường xa bảo trọng thân thể."
Tạ Liên bước lên kiệu vén màn rồi cười nói: "Đa tạ Quốc tổng đốc đã chiếu cố ta."
Thanh Huyền cũng theo sau bước lên ngồi vào trong.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh đi về phía trước, Tạ Liên nhìn Sư Thanh Huyền rồi nói:
"Bọn Lý Sâm đâu hết rồi?"
Thanh Huyền: "Bọn họ hẹn chúng ta trước cổng thành rồi."
Tạ Liên gật đầu.
Cùng lúc này, Quốc Khải bước vào trong phủ vẻ mặt rất khoái cảm vui vẻ đến lạ thường.
"Thái tử điện hạ, người thật sự vẫn quá non nớt."
Đỗ tri phủ bỗng nhiên chạy từ thư phòng hét lên: "Quốc tổng đốc, không xong rồi!!!"
Quốc Khải bị làm cho inh ỏi liền nhăn mày nói: "Đang yên lành có gì thì từ từ nói, cuốn lên như thế làm gì?"
Đỗ tri phủ sốt ruột nói: "Sổ sách trong viện phủ đã không thấy đâu nữa rồi!"
Quốc Khải trợn to mắt kinh hồn mà nói: "Cái...cái gì? Ngươi đã kiếm tra kĩ càng lại chưa?"
Đỗ tri phủ gật đầu nói: "Đã kiểm tra kĩ lại rồi ạ..."
Quốc Khải suy tính một hồi bỗng nhớ ra một chuyện: "Lẽ nào...điện hạ?"
Đỗ tri phủ: "Ngoài viện này tối hôm qua chúng ta đều tiếp đãi y một chỗ không thể đến thư phòng được. Khoan đã, bên cạnh y còn có một người!"
Quốc Khải nghiến răng nghiến lợi nói: "Được lắm, hay cho cái tên đệ đệ của Thủy Hoành đại nhân hắn! Lần này đổ sông hết rồi! Mau chuẩn bị ngựa chúng ta phải đuổi theo chúng!"
Đỗ tri phủ: "Bây giờ hiện tại chắc cũng đã ra khỏi cửa thành rồi! Có đuổi thế nào cũng không kịp nữa!"
Quốc Khải đờ người tại chỗ, mặt trắng bệch không chút huyết sắc.
Không kịp nữa rồi....
***
Thanh Huyền cười rung cả xe nói: "Thái tử điện hạ, huynh đoán bây giờ bọn họ đã phát hiện ra chưa?"
Tạ Liên: "Chắc hẳn cũng phát hiện ra chúng ta lấy được sổ sách trong viện phủ rồi. Chỉ tiếc rằng bây giờ bọn họ đuổi theo chúng ta cũng không kịp."
Lý Sâm cùng Phong Tín và Mộ Tình đuổi ngựa theo sau. Lý Sâm lúc này cau mày nói:
"Hai ngày qua, bọn ta đi khám thính tìnb hình xung quanh phát hiện nhiều điều rất khó tin. Lão già đầu Quốc Liễm đó vậy mà một tay che trời hết cả triều đình, đợi lúc ta trở về trùng trị lão thế nào."
Tạ Liên nhìn Lý Sâm đang cưỡi ngựa theo mình rồi nói:
"Lý đại nhân càng nóng vội càng dễ có nhiều lỗ hỏng, hơn nữa Quốc Liễm là người như thế nào ai cũng hiểu rõ. Nếu lần này cho dù có dính dáng tới lão, phụ hoàng của ta cũng sẽ không xử lý lão đâu...ngươi cũng biết phụ hoàng ta rất coi trọng tiền bối như thế nào."
Tạ Liên càng nói càng cảm thấy không vui, quốc vương đối với y bây giờ việc nội trạch không xử lý cho ra lẽ, cứ nhúng nhường để các quan văn đại thần đối chọi với nhau gay gắt.
Lý Sâm như nhìn thấy được nỗi buồn phiền của Tạ Liên liền cúi đầu nói:
"Điện hạ, có những thứ chúng ta không thể quyết định được. Cuộc sống này vốn dĩ đã bất công như vậy rồi."
Thanh Huyền cũng phụ họa theo: "Đúng đó! Đúng đó! Thái tử điện hạ, huynh đừng nghĩ nhiều nữa. Chuyện này dù không xử được tên Quốc chó điên kia nhưng ít nhất chúng ta có thể thu thập chứng cứ tố tội lão sau cũng được!"
Tạ Liên ngẩng đầu lên mỉm cười nói: "Đa tạ hai người."
Ba ngày sau, tất cả mọi người đều trở về kinh thành.
Tạ Liên cũng không kịp nghỉ ngơi sáng ngày hôm sau liền lên triều mà bẩm báo.
"Phụ hoàng, nhi thần sau khi làm khâm sai đến Châu An có điều tra sổ sách của viện phủ phát hiện ra Quốc tổng đốc đã tự ý nâng cao thuế không cho các dân thương khất tiền. Hơn nữa chiếm đoạt rất nhiều ruộng đất của một số nông dân, số tiền đã lên đến năm mươi vạn! Còn nữa, chuyện cống phẩm bị mất cũng có được ghi rõ trong sổ sách. Sau khi đi qua từ cửa khẩu phía Tây Nam, bọn chúng đã lấy một phần còn lại chiếm đoạt, hai phần kia điều được ngấm ngầm gửi cho Thượng thư bộ hộ các lão."
Quốc vương tức giận ném tấu chương xuống nói: "Càn quấy!"
Quốc Liễm lúc này đổ mồ hôi hột, nếu cứ để Tạ Liên tiếp tục khai ra thêm một số chuyện nữa sẽ khiến đường sống của lão chấm dứt liền mở miệng chặn đường:
"Thái tử điện hạ, người nói như vậy thật hồ đồ! Khác nào đang phun nước bẩn vào tổng đốc Châu An! Việc sổ sách nếu đã ghi rõ dựa vào đâu người nói tiền thuế của Châu An tăng lên. Vậy tại sao sổ sách bộ Hộ điều tra vẫn không có dấu hiệu gì khác thường? Nếu Châu An thật sự đã nộp đủ thuế tại sao vẫn còn lỗ hỏng thiếu trong sổ sách ở Hộ bộ?"
Tạ Liên không nói.
Lúc này Sư Vô Độ bước ra hành lễ nói: "Quốc đại nhân nói không sai việc này cho dù tăng thuế cao lên nhưng số tiền của Châu An thu nộp cho triều đình vẫn bị mất một phần. Bẩm bệ hạ, thần đã điều tra rõ phía sổ sách của Thượng thư phòng và Bộ hộ đều là giả."
Cả triều đình chấn động.
Quốc Liễm run bần bật nói: "Ngươi...ngươi nói bậy!"
Thượng thư bộ trưởng lão Úy Chiêu Ninh lúc này cúi gầm mặt không dám lên tiếng, cả người đổ mồ hôi nóng như lửa. Sư Vô Độ liền nói:
"Ta nói sai sao? Bệ hạ, thần có chứng cứ đàng hoàng!"
Quốc vương nghiêng đầu nói: "Mau nói."
Sư Vô Độ liền báo: "Dưới trướng Úy thượng thư có một thị lang làm việc sai vặt cho lão. Hắn tên là Tả Phúc, đã tố trạng Úy trưởng lão đây giả mạo sổ sách giả. Mọi thứ không có gì khác hết, chỉ có số cống phẩm cùng số tiền Châu An có một lỗ hỏng to. Bằng chứng còn có trung tuần tháng sáu, số cống phẩm đều đã được đem bán cho ngoại thành quy thành bạc quỹ lên đến ba trăm vạn lượng bạc! Tất cả đều đang nằm trong phủ của Úy thượng thư!"
Úy Chiêu Ninh sợ vỡ mật bước ra dập đầu nói: "Bệ hạ, thần bị vu khống! Hoàn toàn không có việc này!"
Sư Vô Độ liếc nhìn gương mặt dần chuyển xanh hết xanh rồi lại trắng của Quốc Liễm liền cười nói: "Vừa hay ta lại điều tra được những cống phẩm kia theo lời điện hạ nói đều do Úy thượng thư cùng tổng đốc ở Châu An thông đồng với nhau chia lợi nhuận. Quốc đại nhân, ngươi giải thích thế nào đây?"
Quốc Liễm câm nín không nói được câu nào, Lý Sâm bỗng nhiên ra hàng nói:
"Bệ hạ, việc người cho thần điều tra tình hình Châu An, thần đã phát hiện các lưu dân trong phố trấn có rất nhiều đều bị dồn ép phải trốn trong các ngõ hẻm. Khi hỏi thăm qua mới biết rằng, những người này đều là nông dân bị thu đoạt ruộng đất. Còn nữa, những người này đã nói rằng ban đầu các lưu dân trong đô thị rất nhiều nhưng tất cả đã bị Quốc tổng đốc bắt đi và giết chặn miệng để không điều tra ra được manh mối nào. Những người còn lại, thần đã cho người đưa về cung làm nhân chứng!"
Tiếng xì xầm bắt đầu vang lên: "Cũng là mạng người sao có thể tàn nhẫn đến như vậy?"
"Tên Quốc Liễm này thật sự khiến người khác phải nhìn bằng nửa mắt."
"Thật đáng phỉ nhổ!"
Quốc vương lúc này không khống chế nỗi giật mắng lên: "Tất cả im miệng hết cho trẫm!"
Chúng đại thần đều quỳ xuống đồng thanh hô: "Xin bệ hạ bớt giận!"
Tạ Liên ngước nhìn thẳng vào đôi mắt kia, ánh mắt kiên cường như muốn quốc vương phải làm cho ra lẽ việc này.
Quốc vương thấy y đang nhìn mình cũng chỉ có thể bất lực thở dài nói:
"Truyền ý của trẫm, lập tức cho người đến bắt giam Quốc tổng đốc cùng những kẻ liên quan, số tiền bị hắn cướp đoạt đem phân phát cho những lưu dân đã bị cướp đoạt tài sản. Úy thượng thư thu hồi lệnh bài, cắt chức thu lại tài sản! Quốc đại nhân tạm thời bị cấm túc ba tháng không được vào triều! Thu hồi lệnh bài đến khi được phép ra ngoài!"
"Tuân chỉ."
Bãi triều.
Tạ Đô cùng Cố Tư Y đang đi đến nội triều rất thong thả. Cố Tư Y liền nhíu mày nói:
"Ngươi thật sự muốn đến sao? Giờ này cũng triều đình chắc vẫn còn nghị sự, gặp đám quan văn đại thần gà bay chó sủa đó thật phiền chết ta."
Tạ Đô liền cười nói: "Chẳng phải ngươi nói muốn gặp điện hạ người người kính ngưỡng sao? Hôm qua nó đã về tới cung rồi, chắc chắn bây giờ đang ở nội triều."
Cố Tư Y: "Ngươi với y cho dù là quan hệ thúc điệt nhưng giữa hai ngươi mối quan hệ có tốt không?"
Tạ Đô bỗng nhiền trầm mặc, ánh mắt có chút sắc lên nói: "Không..."
Cố Tư Y khó hiểu: "Ngươi với y có thù địch sao?"
Tạ Đô muốn nói gì đó liền nghe tiếng hai quan văn đi trước bàn tán:
"Thái tử điện hạ lần này thật sự quá ghê gớm rồi đi! Có thể một bước hạ cho tên Quốc lão đầu kia thất thủ trong triều khiến ta thật ngưỡng mộ."
Một tên quan nhân khác bĩu môi nói: "Lợi hại gì chứ? Y dù sao cũng chỉ là chức danh thái tử đều dựa hơi của Thủy Hoành đại nhân chống lưng mà thôi!"
Người kia hoảng hốt nói: "Ngươi sao có thể nói như vậy chứ?"
Cố Tư Y nhếch miệng nói: "Xem ra có người cùng—"
Cùng phe với ngươi rồi.
Cố Tư Y còn chưa kịp nói dứt câu, liền thấy Tạ Đô bước lên phía trước xách cổ tên ăn nói xấc xược kia dọng mạnh vào tường đấm mạnh vào mặt một phát.
"Kẻ nào dám có gan lớn.....Ly vương điện hạ...."
Cả hai tên kia vừa nhìn thấy Tạ Đô liền sợ mất mật, Tạ Đô liếc mắt âm trầm sát khí nhiều năm chinh chiến sa trường nổi lên dọa người khác.
"Miệng mồm sạch sẽ một chút cho bổn vương!"
Tạ Đô vừa nói lại đấm vào mặt tên kia một phát khiến hắn khóc lóc cầu xin:
"Điện hạ, là ta sai! Cẩu quan ta hồ đồ, ăn nói bậy bạ! Xin điện hạ tha cho ta một cái mạng!"
Tạ Đô nhếch miệng nói: "Ồ? Ngươi vũ nhục thái tử điện hạ đương triều, ăn nói trào phúng mạo phạm cháu của bổn vương. Ngươi nghĩ bổn vương sẽ làm thế nào đây?"
Cố Tư Y thấy không ổn liền nói: "Tạ Đô, chúng ta đi thôi không khéo lại trễ mất!"
Tạ Đô nghe vậy liền thả người xuống, mà nói đúng hơn là ném hắn nằm xõng xoài ra đất rồi nói:
"Xem như hôm nay ngươi gặp may! Lần sau cái miệng của ngươi còn nói năng hàm hồ nữa coi chừng bổn vương."
Cố Tư Y thở dài bất đắc dĩ lôi kéo người kia đi.
Rốt cuộc ngươi với y thật sự quan hệ không tốt sao? Sao lại lên tiếng bảo vệ y như vậy?
"Hài nhi mau ở lại đây một lát."
Tạ Liên tính xoay người bước ra triều, Lý Sâm cùng Sư Vô Độ nghe vậy liền cúi đầu đi trước. Tạ Liên cảm thấy nhấc chân thật nặng nề quay đầu lại bước tới nhìn quốc vương.
"Phụ hoàng có gì căn dặn?"
Quốc vương nhìn thấy y trong lòng có nhiều cảm xúc ngổn ngang không thể nào nói được.
"Hoàng thúc của con vừa mới về kinh được vài ngày rồi. Mẫu thân của con nói tối nay muốn con đến Thái An điện dùng bữa với chúng ta."
Tạ Liên nghe vậy liền mỉm cười nói: "Nhi thần đã hiểu."
Quốc vương: "Còn nữa, ta muốn nói với con....."
Còn chưa kịp nói xong liền thấy Tạ Đô nhanh chân bước vào, Cố Tư Y theo sau nhìn thấy quốc vương liền cúi đầu theo Tạ Đô.
"Thần đệ bái kiến hoàng huynh."
"Thần bái kiến bệ hạ."
Sau đó Cố Tư Y ngẩng đầu lên nhìn thấy người đang mặt triều phục kia, gương mặt sáng sủa có chút mỹ mạo đang cười chắp tay nhìn về phía mình.
Tạ Liên cúi đầu chào nói:
"Bái kiến hoàng thúc."
Sau đó lại nhìn Cố Tư Y mà nói:
"Vị này là?"
Cố Tư Y liền chấp tay cười nói:
"Thái tử điện hạ, thần tên Cố Tư Y."
Tạ Liên liền nhớ tới nữ nhân danh tiếng lừng lẫy ở biên thùy Hòa An liền cúi đầu nói:
"Cố đại soái."
Còn chưa kịp nói xong, Tạ Đô bỗng nhiên hớn hở bước nhanh tới ôm chặt lấy Tạ Liên vào trong ngực, dụi dụi tới phấn khích nói:
"Lâu rồi không gặp điện hạ, đã lớn như vậy rồi sao? Bổn vương thấy người vẫn thật sự rất dễ thương như lúc trước không khác tí nào cả!!"
Quốc vương: "........"
Cố Tư Y nín họng: ".............................."
Ngươi với y rốt cuộc mối quan hệ không tốt ở chỗ nào vậy?
Còn nữa, Ly Thân vương tàn nhẫn lãnh khốc giết hàng ngàn quân địch ở đâu rồi? Ta không quen ngươi!!!!
Khi nãy còn mạnh miệng đánh người xưng "bổn vương" mà, sao bây giờ như người khác vậy hả????
Tạ Đô ngươi,
Cái tên giảo hoạt!!!!!
------------ CÒN TIẾP -----------
Tác giả có lời muốn nói: Thật ra thì Ly Thân Vương Tạ Đô của chúng ta bị cuồng cháu trai nha mọi người, ổng sủng Tạ Liên lắm đó. Làm bộ tí thôi gì căng :v