Ba ngày sau, khởi hành đến Châu An.
Lúc Tạ Liên ngồi trên kiệu thoáng nhìn ra cửa khung đã thấy gương mặt ở bên ngoài của Lý Sâm ngó vào nói:
"Thái tử điện hạ, đường lộ đến Châu An cho dù có đi đường tắt nhưng dễ bị xốc nảy nếu huynh cảm thấy không tốt có thể cho người dừng xe.
Lý Sâm ngồi trên một tuấn mã đen tuyền chiếc bờm phong tuấn cực lãng, hôm nay hắn cũng không mặc áo quan chỉ mặc thường phục trông như một thư sinh nho nhã.
Thanh Huyền sấn tới cửa khung liền nói:
"Lý Sâm huynh yên tâm đi, đã có ta ở đây thì điện hạ sẽ không có mệnh hệ gì đâu."
Phong Tín và Mộ Tình cưỡi ngựa bước lên nhìn thấy trong kiệu lại có thêm một nam nhân ngồi kế bên Tạ Liên liền có chút hiềm khích.
"Đây là kiệu riêng chuẩn bị cho thái tử điện hạ, ngươi ngồi cùng huynh ấy còn ra thể thống gì nữa!"
Tạ Liền xua tay ý bảo tạm dừng rồi nói:
"Không sao cả, ta ngồi trong đây một mình cũng có chút chán chường. Có thêm Thanh Huyền ở đây bầu bạn hàn huyên cũng tốt."
Thanh Huyền cầm quạt có ghi một chữ "Phong" đắc chí vẫy vẫy mấy cái cười nói:
"Hai người nghe rõ rồi chứ? Ta là được điện hạ đã cho phép rồi đấy nhé!"
"Hừ."
Chiếc xe bắt đầu di chuyển, các thân vệ cùng ba người Phong Tín theo sau. Vừa tới cổng lính canh thấy tấm lệnh bài xuất cung của Lý Sâm giơ lên cao liền nhanh chóng hét lên:
"Mở cổng!"
Cả đoàn người ra khỏi cung chạy từ từ nhìn những thôn làng cùng thị trấn của Tiên Lạc quốc. Thanh Huyền ngắm nhìn một chút liền kéo tầm màn che xuống rồi cười nói:
"Điện hạ lần này huynh làm khâm sai đến Châu An có phải điều tra manh mối về việc cống phẩm từ Tây Nam đến cửa khẩu bị mất đi không?"
Tạ Liên cười gật đầu: "Không ngờ người như huynh lại rất thông minh."
Thanh Huyền cầm quạt phe phẫy liền nói: "Ta không biết huynh cùng Lý đại nhân đã lên kế hoạch gì nhưng tổng đốc ở Châu An muốn vạch trần hắn thật không dễ. Nếu tin tức truyền từ cung tới Châu An, e là hắn đã chuẩn bị trước che mắt chúng ta rồi."
Tạ Liên: "Ta đương nhiên biết tổng đô đốc cũng không phải là người tàm thường, nếu hắn đã là người dưới trướng của Quốc đại nhân chắc chắn kế hoạch đã nằm sẵn trong tay hết rồi, chỉ còn đợi chúng ta mắc bẫy thôi."
Thanh Huyền bật cười khanh khách nói: "Thái tử điện hạ, ta đoán không chừng e là huynh đã vạch hết được âm mưu của bọn chúng rồi nhỉ? Thế huynh và Lý Sâm định làm thế nào đây?"
Tạ Liên kéo tấm màn lên nhìn đô thị, ánh mắt không rõ ý tứ nhưng chỉ nhẹ nhàng cười nói: "Tới đó huynh sẽ biết."
Cả hai liền im lặng, không khí trở nên âm trầm hơn.
Chiếc xe ngựa kéo ra khỏi cửa thành Tiên Lạc quốc, tiếp tục đi hướng thẳng tới trấn Đông Lạp. Thị trấn ở đây cũng rất náo nhiệt, tấp nập người qua lại sở dĩ ở đây có nhiều thương nhân buôn bán vì nó gắn liền cận kề với hải quan biển Linh Bằng. Ở nơi đây còn có những người Tây Dương hoặc những người thuộc địa nước láng giềng tới đây buôn bán, vô số những thứ cầu kì rất được các người Trung Nguyên ưa chuộng.
Thanh Huyền cùng Tạ Liên nhìn ra ngoài tới thích thú. Lúc này Thanh Huyền mới lên tiếng nói:
"Hải thương của trấn Đông Lạp cũng thật sự rất phong phú, hoàng thượng cho người mở cửa khẩu ở đây không những có thể cho dân mua bán mà còn có thể kết giao hòa hữu cùng các nước láng giềng."
Tạ Liên: "Bến cảng ở trấn Đông Lạp này thật sự rất náo nhiệt lần sau nếu có cơ hội ta cũng phải ghé đến đây xem thử."
Thanh Huyền mỉm cười, tư thế có chút nhàn nhã nói: "Ta đã nghe ca ca nói qua việc cống phẩm Bán Nguyệt quốc cống nạp cho nước ta bị mất ba phần toàn bộ đều được đưa đến thành trì Châu An. Điện hạ, huynh thật sự nghĩ rằng tên tổng đô đốc đó có cắt xén ba phần còn lại chiếm đoạt?"
Tạ Liên quay người nhìn Thanh Huyền mỉm cười nói: "Không chỉ riêng một mình hắn mà còn đem đến lợi nhuận cả ba."
Thanh Huyền kinh hô: "Cái gì? Cả ba? Ý huynh là còn ai đó nhúng tay vào nữa sao?"
Tạ Liên: "Việc này nếu xử lý xong đợi đến khi về kinh đô phải để cho phụ hoàng tự lo vậy."
Thanh Huyền: "Không đúng, nếu Bán Nguyệt quốc đã cống nạp phẩm đủ mười phần như mọi khi. Vậy tại sao lần này bên chúng đang đều động khởi binh đánh phá thành trì Tây Nam của Hòa An? Như vậy sẽ có lợi ích gì cho chúng chứ? Chẳng những đe dọa uy hiếp nào mà còn có thể xảy ra chiến tranh nữa? Với thế lực của Bán Nguyệt quốc không thể đối đầu với Tiên Lạc của chúng ta."
Tạ Liên: "Bán Nguyệt quốc có động thái muốn tạo phản, chuyện này trước nay chưa bao giờ có. Nếu lần này bên kia đã hành động như thế e là chúng vẫn còn chỗ dựa phía sau."
Thanh Huyền nghi hoặc nói: "Điện hạ, huynh biết là ai chứ?"
Tạ Liên lắc đầu nói: "Hiện tại ta cũng không đoán ra được. Chỉ có thể đợi đúng lúc mới có thể suy đoán ra ở đằng sau. Trước mắt, chuyện này phải giải quyết êm thỏa. Hơn nữa, việc chiến tranh xảy đến sớm muộn cũng sẽ nổi lên. Ta chỉ không biết tình hình trú quân ở phía Hòa An rốt cuộc có cầm cự được hay không, hiện tại đại doanh của vùng đất phong đã được đóng chỉ chờ thời cơ ứng chiến."
Thanh Huyền gật đầu nói: "Việc này phải xem ông trời sắp đặt thế nào đã."
Cùng lúc này trong triều đình không mấy tốt đẹp.
Quốc Vương ngồi giữa chính điện, hai mắt nhíu mày suy tư mà nghĩ ngợi. Lúc này trong đám quan văn đại nhân lại có một kẻ bước quỳ xuống cúi đầu nói:
"Bệ hạ, hiện tại tình thế ở Hòa An vẫn chưa nắm rõ mặc dù đã cho đóng binh ở vùng đất phong phía Tây nhưng đường lộ Hòa An gập ghềnh sông núi, thần nghĩ cần lệnh cho thủy binh ở sông Ái La cùng nhau tác chiến cùng bộ binh như vậy mức độ bảo vệ lực lượng sẽ được bền chặt hơn."
Lúc này, một thanh niên anh tuấn bước ra quỳ xuống tấu lên:
"Bệ hạ, nếu làm như vậy thật sự có thể tăng thêm lực lượng của phía Tây nhưng thần nghĩ hiện tại Bán Nguyệt quốc xưa nay thế lực binh quyền vẫn không vững chắc. Song, nếu lần này chúng đã muốn đánh chiến e rằng vẫn còn có chủ đích khác. Hòa An địa thế gập ghềnh, núi sông trắc trở cũng chưa chắc là lợi thế cho cả hai bên. Thần nghĩ chúng đang muốn nhiễu loạn tạm thời gây rối để khiến cho dân tình ta hoảng loạn, bách tính không yên từ đó khiến triều đình hoang mang lợi dụng thời cơ đó để duy trì chủ đích ban đầu."
Người kia cười ngặt nghẽo nói: "Hạ tướng quân, không biết nói lời này là có ý gì?"
Người này là một võ tướng, rất có tài ba. Hai năm trước, đã có dụng binh quyền đánh đuổi được giặc man mở rộng đường tơ lụa thuận lợi cho giao thương mua bán. Hắn học thức rộng mở, vừa trở về đại thắng đã được phong tướng quân tự xưng Minh Nghi, tên Hạ Huyền.
Quốc vương thở dài nói: "Ái khanh nói như thế quả thật cũng không sai. Chuyện này phải có suy tính kĩ càng hơn nếu lúc này cho thủy binh cùng phối hợp với trú quân Tây Nam chỉ e là hao tốn binh quyền và thời gian. Dù gì chưa biết thật sự Bán Nguyệt có ý xâm phạm nước ta hay không, quan trọng rằng cũng phải cảnh giác không được lơ là."
Cả triều đình đồng thanh cúi đầu: "Bệ hạ nói chí phải."
Bãi triều.
Sư Vô Độ lúc này bước ra cổng nhìn thấy Hạ Huyền đang đi liền cất giọng gọi sau lưng:
"Hạ tướng quân."
Hạ Huyền quay đầu lại nhìn ánh mắt có chút không rõ liền hỏi:
"Thủy Hoành đại nhân tìm ta có chuyện gì?"
Sư Vô Độ âm trầm: "Chúng ta vừa đi vừa nói."
Cả hai cùng bước đi trên đường, Sư Vô Độ lúc này mới cất giọng:
"Chuyện trú quân Tây Nam ở vùng đất phong, ngươi có liên lạc được với y không?"
Hạ Huyền lắc đầu: "Tạm thời thì chưa nhưng ta nghĩ y sẽ có cách để bảo vệ được thành trì Hòa An."
Sư Vô Độ gật đầu: "Phải rồi, Thanh Huyền mấy nay có nhắc đến ngươi. Đã lâu rồi ngươi không ghé tới phủ ta không biết có chuyện gì sao?"
Hạ Huyền vừa nghe tới hai chữ "Thanh Huyền" lồng ngực có chút không đúng, vành tai có chút đỏ liền đưa che miệng nói:
"Không....không hẳn."
Sư Vô Độ: "Vậy sao? Nó cứ nhắc tới ngươi mãi, bảo rằng ngươi không muốn gặp nó nữa."
Hạ Huyền: "Nếu ngày mai ta rảnh sẽ ghé đến phủ ngươi."
Sư Vô Độ bật cười nói: "Đáng tiếc nó đã xuất cung rồi."
Hạ Huyền quay đầu lại nhìn nói: "Y đi đâu?"
Sư Vô Độ: "Điện hạ lĩnh chỉ đến Châu An, nó cũng muốn đi ta cũng không miễn cưỡng ép nó."
Hạ Huyền thở dài, ánh mắt có chút trống rỗng: "Vậy sao?"
Sư Vô Độ cười nói: "Đợi nó trở về đến phủ ta cũng không muộn."
Hạ Huyền cũng gật đầu đáp lại: "Được."
Nhưng lúc này trong đầu hắn thầm nghĩ: "Thanh Huyền, ngươi là đồ tồi!"
------------ CÒN TIẾP ----------