Đạo diễn Vu Lỗi tổ chức một bữa tiệc đóng máy, Tô Lạc không tiện từ chối nên phải đi.
Tô Lạc không có hứng mấy, lúc cô đến phòng riêng đã nhìn thấy một số nhà đầu tư của phim cũng đang ở đây.
Có một gã trung niên bụng phệ, cặp mắt to chừng hạt đậu trên khuôn mặt mập mạp liên tục nhìn vào những nữ diễn viên xinh đẹp.
Cuối cùng khi gã ta nhìn thấy Tô Lạc tới, đôi mắt to chừng hạt đậu kia sáng rỡ lên, vội vàng đứng dậy, bưng ly Champagne, “Ù uôi, ngôi sao lớn Tô Lạc đây sao. Gần đây tôi có theo dõi phim《Bắc Ngụy Bí Sử》của cô đó, cô diễn rất tốt, người cũng rất xinh đẹp.”
Tô Lạc cong môi, song biểu tình trong mắt rất lạnh nhạt.
Vu Lỗi rất không thích kiểu này, nhưng ông thân là đạo diễn, không thể không giao lưu hòa đồng, nên đứng lên nói sang chuyện khác, “Trần tổng, tôi mời ông một ly.”
Tô Lạc là người phụ nữ của Cố Ngôn, Trần tổng cũng chỉ dám chiếm tiện nghi bằng lời thôi, “Phim của đạo diễn Vu, tôi thật sự rất thích đấy. Sau này ông có làm đạo diễn cho bộ nào, tôi đều sẽ đầu tư.”
Vu Lỗi khách khí đáp: “Vậy cảm ơn Trần tổng trước.”
Trần tổng giơ cánh tay mập mạp lên, khoát tay, “Chuyện thường thôi.”
Ngay từ khi bước vào Tô Lạc đã cảm giác có một ánh mắt đang nhìn mình.
Cô thuận mắt nhìn sang thì thấy một người đàn ông tương đối gầy, da rất trắng, cặp mắt có mấy phần giống với Trương Hòa.
Là Trương Viễn.
Anh ta gật đầu với cô, sau đó dời mắt đi.
Tô Lạc ngồi vào chỗ của mình, nhìn mấy cái ly đan xen trên bàn rượu.
Vốn là cô có hơi mệt, ngồi nghe mấy lời xã giao khách sáo này mà mém tí nữa ngủ gục.
Cô chăm chăm vùi đầu dùng bữa, thức ăn trên bàn rất đa dạng.
Đợi đến khi cô ăn xong, có vẻ như bọn họ cũng sắp dừng trò chuyện, bữa tiệc đóng máy này có lẽ sắp kết thúc rồi.
“Tô tiểu thư, sao cô chỉ lo ăn thế này. Hôm nay hiếm có dịp mọi người tụ tập với nhau, tôi mời cô một ly.”
Tô Lạc ngước mắt nhìn, không ngờ là gã Trần tổng dâm dê.
Mấy người đang ngồi, trừ các nhà đầu tư thì đều là diễn viên trong đoàn.
Hiếm khi có bữa tiệc đóng máy, bọn cô đã ở cùng nhau bốn tháng. Nếu sau này muốn tụ tập mọi người lần nữa, chắc sẽ khá khó.
Mặc dù cô rất ngại phiền, nhưng ngay thời điểm này cư nhiên sẽ không nói mấy lời gây mất hứng.
“Lát nữa tôi còn có việc phải làm, nên chỉ có thể uống một ly. Tôi kính ông trước.”
Nói xong, cô phóng khoáng uống cạn.
Trần tổng vui vẻ vỗ tay, còn nói thêm: “Một ly sao mà đủ chứ? Ít nhất phải ba ly!”
Vu Lỗi nhíu mày, chuẩn bị ra mặt.
“Tôi uống thay cô ấy.” Trương Viễn bưng ly rượu lên uống một ngụm lớn.
Sau đó lại tự rót thêm một ly, một hớp uống cạn.
Tô Lạc khá ngạc nhiên, Trương Viễn mà lại cản rượu giúp cô?
Hoặc phải nói, anh ta đang lấy lòng cô?
Trương Viễn nổi tiếng là cưng chiều em gái.
Không gây phiền phức cho cô là được rồi, cái người cuồng em gái này có ý gì vậy?
Tô Lạc không nghĩ ra, nên quăng nó ra sau đầu.
Bữa tiệc đóng máy chơi gần ba tiếng mới kết thúc.
Trần tổng lại đề nghị đi tăng hai, tới quán KTV chơi tiếp tí nữa.
Tô Lạc không có kiên nhẫn để đi cùng, nói mình còn có việc quan trong rồi đi về trước.
Mấy người kia có chút ghen tị với bóng lưng rời đi một cách tự nhiên của cô.
Địa vị của người ta trong giới không tầm thường, lại có bạn trai là Cố tổng có quyền có thế làm hậu thuẫn, không ai dám nói cô không đúng.
Trần tổng nhìn bóng lưng yêu kiều của Tô Lạc, gã chép chép miệng, đúng là một báu vật nha!
“Tô tiểu thư.”
Tô Lạc nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại, “Có chuyện gì?”
Trương Viễn nhìn Tôn Hoa Hoa đi phía sau cô.
Tô Lạc kêu Tôn Hoa Hoa ra cửa thang máy chờ mình.
Rồi quay đầu lại nhìn người đàn ông gầy gò, da trắng kia.
Trương Viễn cất lời, “Thật ra, tôi muốn nói một câu cảm ơn với cô.”
Anh ta vừa mở miệng, Tô Lạc đã ngây người.
Trương Viễn lại nói tiếp: “Bởi vì cô, mà bây giờ Hòa Nhi đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, hiện tại con bé rất nghiêm túc học diễn xuất, có vẻ như dạo này nó rất tốt.”
Tô Lạc hơi trầm ngâm, “Anh nói với tôi mấy chuyện này làm gì?”
“Tôi cũng không biết.” Trương Viễn cười khổ đáp, “Không nói được với ai, nên muốn nói với cô một chút.”
Tô Lạc suy tư, “Sau đó?”
Trương Viễn mỉm cười, ánh mắt trôi đi xa xăm, như đang hồi tưởng lại ký ức nào đó, “Cha mẹ tôi đều rất thích con gái, nhưng cứ lại sinh liên tiếp hai người con trai, về sau mới có em gái tôi. Từ lúc nhỏ, cha mẹ tôi đều rất yêu thương con bé, người làm anh như chúng tôi tất nhiên cũng nâng niu con bé trong lòng bàn tay.”
“Lúc nhỏ, nó vừa ý đồ chơi của người khác, dù nhà không giàu có gì cũng sẽ bỏ tiền ra mua lại.
Chúng tôi cứ nghĩ điều đó tốt cho con bé.
Cũng khiến cho Hòa Nhi nghĩ rằng, trên thế gian này, bất kể nó có làm gì cũng có thể giải quyết bằng tiền.”
Có một hôm nó bắt nạt bạn học, bị trường học đuổi, chúng tôi lại bỏ tiền ém chuyện này xuống.
Cho đến khi con bé gặp cô, còn rơi vào tay cô…”
Nói tới đây, Trương Viễn dừng lại chốc lát, trong mắt như có tia sáng lóe lên, “Thật ra bản tính Hòa Nhi không xấu, là tôi không dạy dỗ nó đàng hoàng.
Nhờ cô, con bé mới hiểu được nỗi đau mà mình đã gây ra cho người khác, không dễ chịu tí nào.
Cũng nhờ cô, mà cuối cùng con bé cũng trở lại con đường đàng hoàng.
Tô tiểu thư, cảm ơn cô!”
Tô Lạc cố tỏ ra trấn định, “Ừ, tuổi trẻ ai cũng có lúc lầm lỡ, chỉ cần lúc lạc đường mà biết quay đầu là được.”
Trương Lạc nhìn bóng lưng rời đi của Tô Lạc ở đằng xa, nhướng mày mỉm cười.
Chỉ mong Hòa Nhi, có thể trở thành Tô Lạc thứ hai.
Về khách sạn ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau, Tô Lạc cùng Tôn Hoa Hoa trở về Nam Thành.
Lúc về tới nhà họ Tô, đã qua giờ ăn trưa.
Hôm nay là cuối tuần, hẳn là Tô Hào đang ở nhà với Giang Ninh.
Còn chưa đến gần nhà, cô đã nghe thấy tiếng đàn piano du dương nhẹ nhàng, giai điệu vui tươi như núi non nước chảy.
Nghĩ tới tiếng đàn, cô lại nhớ tới Giang Ninh nhã nhặn ấm áp, yêu chiều và bảo vệ cả cô cùng Tô Hào.
Tô Lạc nhớ tới người thân, không kiềm được cong môi.
Bữa tối, Tô Hào mang tạp dề hoạt hình lên tự mình xuống bếp. Lấy tôm đất tươi ra khỏi tủ lạnh, bỏ chỉ tôm, lột sạch vỏ rồi làm món tôm xào bắp.
Một bàn những món bắp cải xào, thăn bò xốt tiêu đỏ, canh ba ba hầm sâm, đều là những món phổ biến trên bàn ăn.
Lâu rồi Tô Lạc không được ăn cơm nhà, tự nhiên thấy hơi thèm ăn.
Cô thuần thục gắp một miếng thăn bò bỏ vào miệng.
Thăn bò được cắt thành từng miếng dài, dùng rượu nấu ăn, muối, hồ tiêu để ướp, sau đó đổ ít nước tinh bột vào khuấy. Làm theo cách này, thịt bò vẫn giữ được độ tươi và mềm, đậm vị, mà còn không bị dính kẽ răng, trong đó còn kèm theo chút vị cay của ớt xanh và hồ tiêu.
Tô Hào nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Tô Lạc liếm ngón trỏ, giơ ngón cái lên, “Cực ngon, mùi vị không thể chê.”
Tô Hào cười toe toét, lau lau cái trán toát đầy mồ hôi. Bất kể có mệt có khổ bao nhiêu, chỉ cần con gái rượu nhà ông vui vẻ, ông cảm thấy gì cũng đáng giá.
Người một nhà hòa hòa thuận thuận ăn xong cơm tối.
Vẫn như thường ngày, sau bữa cơm sẽ ra công viên dạo một vòng.
Tô Hào thấy Tô Lạc phải đội nón lưỡi trai với đeo khẩu trang, ông thấy hơi đau lòng.
Ông không hiểu lắm, tại sao Lạc Lạc lại không muốn người khác biết thân phận của mình?
Nếu không phải trước kia Tô Hào đã đồng ý với Lạc Lạc, tuyệt đối không được nhúng tay vào chuyện của cô.
Khi cô bị người khác bôi đen, Tô Hào hận không thể đứng ra đầu tiên để làm chỗ dựa cho con gái.
Mấy cái tin trên mạng kia, không phải ông chưa từng đọc, có mấy người thích dàn dựng là Tô Lạc có kim chủ?
Con gái rượu của ông chính là con nhà giàu, chỉ cần cô muốn, trong tương lai toàn bộ tập đoàn Vũ Sơn đều là của cô.
Lấy giá trị con người Lạc Lạc, dù có bao nhiêu tên nhà giàu hay kim chủ, đều không đủ xách dép cho con bé.
Còn có lý lẽ hoang đường là Tô Lạc được bao nuôi?
Lấy giá trị con người Lạc Lạc, có ai mà bao nuôi nổi?
Thậm chí, còn có ý kiến khác cho rằng, Cố Ngôn là ô dù của Tô Lạc, Tô Lạc là dựa vào Cố Ngôn nên mới có tài nguyên tốt vậy.
Lời nói này, cực kỳ vô căn cứ.
Lúc con gái rượu nhà ông nổi tiếng trong giới giải trí, không biết Cố Ngôn còn đang hóng mát ở đâu đâu?
Bởi vì chuyện cũ năm xưa của hai nhà, Tô Hào vốn đã không thích thằng nhóc này lắm, ông cũng cho là nó tiếp cận Lạc Lạc vì có mưu đồ riêng.
Nếu không phải sau đó thằng nhóc này cứu Lạc Lạc một mạng ở phim trường.
Lại năm lần bảy lượt giúp đỡ Lạc Lạc, Tô Hào tuyệt đối không cho phép nó lại gần Lạc Lạc lần hai.
Bây giờ nhìn hai đứa càng ngày càng thân thiết, mặc dù Tô Hào không ngăn cản như trước nữa, song ông cũng cân nhắc đến hai ông lão trong nhà.
Ông lão nhà mình cũng rất yêu thương Lạc Lạc.
Cố Ngôn, đích thực là đứa trẻ ưu tú, ông lão chắc chắn sẽ thấu tình đạt lý.
Chẳng qua, ông Cố bên kia không dễ nói chuyện cho lắm.
Tô Hào cũng không hy vọng tương lai con gái mình gả đến nhà chồng sẽ bị ông nội bên chồng chỉ trích và gây khó dễ.
Vợ chồng bọn họ nâng niu Lạc Lạc trong lòng bàn tay, đều sợ lỡ tay sẽ vỡ. Nếu bị người nhà khác ức hiếp, chắc chắn ông bà sẽ đau lòng chết mất.
Thời điểm scandal đính hôn ùn ùn trên mạng, Tô Hào với Giang Ninh đã bàn bạc với nhau.
Nếu như Cố Ngôn không thể bảo vệ Lạc Lạc, bất luận thằng nhóc có làm gì đi nữa, hai vợ chồng bọn họ đều không thể đồng ý cuộc hôn nhân này.
Tô Hào không muốn nói chuyện này với Lạc Lạc, nên ném cho Giang Ninh một ánh mắt.
Giang Ninh kéo tay Tô Lạc, yên lặng đi trên con đường mòn.
Tô Lạc cũng nhận ra Giang Ninh có lời muốn nói riêng với mình, nói thẳng vào trọng điểm, “Chỗ này không có người, có chuyện gì vậy ạ?”
Nhà cũ nhà họ Cố.
Một âm thanh chói tai đập vào sàn nhà cẩm thạch, Cố Ngôn thẳng lưng đứng nghiêm, kiên cường cứng rắn như một cái cây.
Ông Cố híp mắt, “Nếu như ta không đồng ý, con sẽ làm sao?”
Cố Ngôn móc móc lỗ tai, “Còn làm sao nữa, ế cả đời thôi!”
Ông Cố tức đến mức cầm ba-toong quất một phát vào vai anh, không mạnh lắm, nhưng cũng không dễ chịu đến vậy.
Cố Ngôn mím chặt môi mỏng, nhất quyết không lên tiếng.
Một lần nữa, trong phòng khách yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Cố Ngôn mình đồng da sắt, không nổi lên chút sợ hãi nào.
Gâu gâu gâu, một con Samoyed nhỏ bé nhảy ra sủa ông Cố.
Cố Ngôn bĩu môi, nhóc con này còn biết phải bảo vệ người mình.
Không uổng phí mấy bịch thức ăn mình mua cho nó ha!
Mặc dù, anh vẫn không thích con chó này lắm.
______________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT