Editor: Ying

Trong giờ ăn trưa, Tôn Hoa Hoa đi ra ngoài lấy đồ ăn.

Tô Lạc nghe thấy tiếng bước chân, cô ngước mắt lên thì thấy Cố Ngôn đang sải đôi chân dài bước vào. Cô sững sờ một hồi: “Không phải anh ra nước ngoài rồi hả?”

Cố Ngôn mỉm cười: “Vừa về nước, muốn đến gặp em trước.”

Tô Lạc đứng dậy bước tới: “Ăn cơm chưa?”

Cố Ngôn nhìn chằm chằm khuôn mặt cô một lúc mới đáp: “Chưa ăn.”

Tôn Hoa Hoa nhìn thấy Trần Nghị đứng nghiêm túc trên hành lang, cô cẩn thận đặt đồ ăn xuống rồi lẳng lặng đi khỏi.

Cô nhìn Trần Nghị: “Cậu vẫn chưa ăn cơm?”

Trần Nghị mỉm cười gật đầu, anh với ông chủ vừa mới về nước là tới đoàn phim liên. Dọc đường còn chưa kịp nghỉ ngơi, quả thật bây giờ có hơi đói.

Tôn Hoa Hoa nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh ta, mở miệng: “Đi theo tôi. Tôi dẫn anh đi mua cơm.”

Trong căn phòng nghỉ ngơi riêng tư.

Tô Lạc gắp một miếng thịt bò vào chén người cứ chống cằm nhìn cô nãy giờ rồi nói: “Đừng nhìn nữa, mau ăn đi.”

Cố Ngôn ít khi thấy cô chủ động gắp đồ ăn cho anh, tầm mắt anh rời khỏi gương mặt Tô Lạc, nhìn vào miếng thịt bò đang tỏa mùi thơm. 

Cắn một miếng, mùi vị thơm ngon lan tỏa trên đầu lưỡi.

Thịt bò được nấu chín mềm, không bị dính răng. Trong nước sốt có ớt và các loại hồi hương, cà rốt nấu nhừ cay, thơm, còn có chút vị ngọt đặc trưng của vài loại nguyên liệu.

Thơm quá đi.

Có lẽ Tôn Hoa Hoa đã dẫn Trần Nghị đi ăn rồi. Sau khi dùng cơm trưa xong, Tô Lạc thong thả trở lại studio.

Lúc các diễn viên khác trong đoàn phim nhìn thấy Cố Ngôn đi bên cạnh Tô Lạc, họ mới không thể không tin thì ra scandal trên mạng là thật!

Cách đây khá lâu, mặc dù nhìn thấy anh từ tin tức trên tạp chí hay trên mạng, nhưng không ngờ ngoài đời anh còn đẹp trai hơn trên hình gấp mấy lần.

Dáng người cao gầy, ngũ quan xuất sắc, làn da màu lúa mạch, đường cong khuôn mặt cương nghị với đường nét góc cạnh rõ ràng. Bộ âu phục cao cấp được cắt may khéo léo càng làm bùng nổ khí chất đàn ông của anh.

Đối với hầu hết các cô gái thì người đàn ông Cố Ngôn này cơ bản là thứ xa vời như vầng trăng sáng trên bầu trời.

Lạnh lùng kiêu ngạo, dù có vượt quan ngàn dặm cách trở cũng không thể nào chạm tới anh.

Cao không với tới.

Anh rất bận rộn. Người bình thường được gặp mặt anh một lần còn khó, nói chi đến được cùng anh cơm rồi tản bộ…

Tiếc thật, người đàn ông xuất sắc như vậy lại bị Tô Lạc nhanh chân giành mất.

Ánh mắt anh lạnh nhạt quét qua, Mặt nhọn nặn ra nụ cười, gò má đỏ ửng.

Cố Ngôn nhìn lướt ra xa, qua đầu nói với Tô Lạc: “Thời gian còn sớm, chúng ta đi dạo một chút?”

Tô Lạc cao một mét bảy, đứng tới vai Cố Ngôn. Cô ngước mắt nhìn anh: “Vừa xuống máy bay, không mệt à?”

Cố Ngôn ũ rũ dùng đầu ngón tay quấn lọn tóc trên mái tóc dài Tô Lạc nghịch chơi: “Không mệt, nửa tháng rồi không được gặp em, anh muốn nói chuyện với em chút nữa.”

Tô Lạc khoanh tay, thái độ kiên quyết: “Nói ở đây đi, nói xong rồi về nghỉ.”

Cố Ngôn mím môi cười: “Ở đây nhiều người phức tạp, em nhất định muốn anh nói ở đây?”

Tô Lạc nghẹn lời, sau khi quen Cố Ngôn rồi mới từ từ hiểu được tính tình của anh.

Nói không chừng chuyện xấu hổ gì anh cũng làm ra được…

Anh không biết xấu hổ, nhưng da mặt cô mỏng mà!

Hai ngày trước, vất vả lắm mới xuống được hotsearch, Tô Lạc không muốn lại vì Cố Ngôn mà cô lại lên hot search lần nữa.

Tô Lạc trừng mắt nhìn anh, thỏa hiệp đáp: “Đi theo em!”

Cố Ngôn khoanh tay, thong thả đi phía sau Tô Lạc.

Trương Hòa ngồi trên ghế riêng, Mặt nhọn đứng bên cạnh cô ta tức giận nói: “Đúng là không hiểu, Tô Lạc có gì tốt chứ. Tên đàn ông nào cũng ào ào theo đuổi cô ta, làm như bị bỏ bùa vậy.”

Trương Hòa nghĩ đến việc dạo này Tần Thần làm lơ mình, mặt mũi cô ta tái mét.

Mặt nhọn chua xót nói: “Tôi thấy vóc dáng Tô Lạc trông cũng bình thường. Nếu nói về nhan sắc, tôi thấy Hòa Hòa còn đẹp hơn Tô Lạc, vừa ngây thơ vừa dễ khiến người ta yêu mến. Cũng không biết mắt nhìn của tụi đàn ông bị gì nữa, suốt ngày thích cái loại kiểu như Tô Lạc.”

Trương Hòa căm giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, trong nháy mắt chợt hiểu ra: “Cô thích Cố Ngôn, nên mới mượn tay tôi?”

Sắc mặt Mặt nhọn trắng bệch như tờ giấy, vội vàng giải thích: “Tôi đâu dám. Em đang nghĩ cho chị thôi.”

Trương Hòa hừ lạnh: “Có thách cô cũng không dám.”

Nếu như Tô Lạc thích Cố Ngôn, vậy thì cô ta sẽ cướp hết mọi thứ của Tô Lạc.

Ai bảo Tô Lạc thích cướp đồ của người khác chứ?

Tôn Hoa Hoa với Trần Nghị quay lại trường quay, tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Cố Ngôn với Tô Lạc đâu.

Tôn Hoa Hoa lấy cốc dùng một lần rót nước cho Trần Nghị rồi nói: “Chúng ta chờ ở studio, chắc lát nữa bọn họ sẽ quay lại.”

Trần Nghị cũng không sốt ruột, anh ta biết rõ kế hoạch của ông chủ.

Chỗ này là sân cỏ, bốn phía bao la bát ngát, là một nơi hợp để nói chuyện.

Tô Lạc dừng chân: “Chỗ này vắng vẻ, xung quanh cũng không có người.”

Ý là anh có chuyện gì thì mau nói đi!

Cố Ngôn cũng không muốn chọc giận cô, anh chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để ở bên cô.

Anh lấy một chiếc hộp vuông vức từ trong túi ra, đưa tới trước mặt Tô Lạc: “Nhìn thử xem, có thích không?”

Cái hộp này, chẳng lẽ là nhẫn kim cương!

Tô Lạc liếc Cố Ngôn một cái, cô mở nắp lên rồi thở phào nhẹ nhõm, may mắn nó chỉ là một cái vòng tay…

Toàn thân chiếc vòng được khảm những viên kim cương sapphire, kiểu dáng đơn giản, trang nhã, rất hợp với gu cô.

Lúc thử đeo lên tay còn đẹp hơn so với lúc vừa thấy. Nó tôn lên làn da trắng nõn và cổ tay mảnh mai của cô. Tô Lạc nâng cổ tay lên nhìn anh: “Cũng không tệ, đẹp lắm.”

Cố Ngôn cũng biết cô sẽ thích nó.

Anh tự mình ra tay thiết kế mà, sao cô không thích được?



“Nếu thích vậy thì có thưởng gì cho anh không?” Nói xong anh sấn mặt tới.

Tô Lạc không chút nương tay đẩy mặt anh ra: “Hết giờ rồi, em phải về studio.”

Cố Ngôn gật đầu: “Anh vào phòng nghỉ chờ em.”

Tô Lạc mấp máy môi, cuối cùng vẫn nuốt xuống mấy lời trong miệng.

Phòng nghỉ có ghế sô pha để nằm nghỉ, để anh ở đó vậy!

Cố Ngôn cho Trần Nghị về nghỉ trước, còn bản thân thì làm ổ trên sô pha nghỉ ngơi. Anh cầm áo khoác đắp lên người, coi nó như giường đơn để nằm.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê thì đột nhiên trong phòng xuất hiện một mùi hương xa lạ.

Tính cảnh giác của Cố Ngôn rất mạnh, giây sau liền mở mắt ra ngay.

Anh nhìn người trước mặt đang cười với mình, khóe miệng giật giật: “Nếu tôi nhớ không lầm, ngoài cửa chắc đang treo bảng chớ làm phiền.”

Trương Hòa mở to mắt, ra vẻ như mình cực kỳ vô tội: “Tôi không để ý.”

Cố Ngôn lạnh lùng nói: “Vậy bây giờ cô có thể ra ngoài rồi.”



Nếu ra về tay trắng như vậy, Trương Hòa có hơi không cam lòng. Cô ta tiến lên mấy bước, cởi áo khoác, lộ ra áo hai dây màu đen mỏng manh bên trong, chớp mắt nhìn anh: “Cố tổng, anh thích em thế này không?”

Lông mày Cố Ngôn giật giật, con gái bây giờ sao mà gan lớn dữ, chuyện gì cũng dám làm!

Trương Hòa nghiêng nghiêng đầu, gương mặt đầy vẻ non nớt thuần khiết nhìn anh: “Dáng em so với Tô Lạc thế nào?”

Tầm mắt anh nhìn vào khuôn mặt hơi tròn của Trương Hòa, cười khinh miệt: “Lôi thôi lếch thếch. Cô so với cô ấy? Tôi không muốn xúc phạm cô ấy đâu.”

Nghe thấy vậy, mặt mũi Trương Hòa lúc xanh lúc trắng.

“Tất cả bộ phận trên người cô đều không bằng một ngón tay của Tô Lạc.”

Cố Ngôn dừng một chút rồi nói tiếp: “Dù sao tôi với anh cô cũng có duyên gặp mấy lần, đứng ở lập trường bề trên, tôi đây muốn dạy dỗ cô mấy câu

Nếu còn muốn có một chân trong giới giải trí, quan trọng nhất là nên luyện diễn xuất đi.

Nếu như cô còn dùng những thủ đoạn thấp kém này với Tô Lạc nữa, tôi thì không động đến cô. Nhưng tất cả hậu quả, đều sẽ do anh cô hứng.”

Trương Hòa đứng đo tại chỗ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.



Cô ta nhìn Cố Ngôn ung dung đứng dậy, con ngươi hổ phách thờ ơ lướt qua cô ta, trong mắt đầy vẻ không giận tự uy.

Trong nháy mắt, cô ta cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Trước khi vào đoàn phim, anh trai dặn dò cô ta năm lần bảy lượt: Trêu chọc ai cũng được, nhưng vạn lần không nên trêu tới Cố Ngôn và người phụ nữ của anh.

Trương Hòa không nghe lọt lời anh trai, cô ta luôn nghe nói Cố Ngôn đây là thích mặt của Tô Lạc.

Cô ta tự nhận nhan sắc của mình xinh đẹp, rất nhiều đàn ông đều thích bộ dạng này của cô ta. Vậy nên cô ta tự cho mình là giỏi đi câu dẫn Cố Ngôn.

Không nghĩ tới Cố Ngôn cơ bản là không “nhai” nổi dạng như cô ta, mà còn muốn đối phó anh trai cô ta.

Trương Hòa cực kỳ không cam lòng: “Anh có biết Tô Lạc đang mập mờ không rõ với Khương Dật Thần không? Bây giờ cô ta còn đi quyến rũ mấy nam diễn viên khác trong đoàn phim. Trên đầu anh là một rừng cỏ xanh đấy, anh không biết hả?”

“Trừ tôi ra thì Tô Lạc không thể nào vừa ý những tên đàn ông khác.” Cố Ngôn nhíu mày. Đã có một người đàn ông ưu tú như anh đây, sao Tô Lạc có thể xem trọng mấy thằng nhóc da trắng đẹp trai khác chứ?

Trương Hòa tức muốn ói máu, sao Cố Ngôn này lại tin Tô Lạc đến mức như vậy?

Cô ta dậm chân, cầm áo khoác lên xoay người ra khỏi phòng nghỉ.

Bị quấy rầy một đợt như vậy nên Cố Ngôn không buồn ngủ nữa.

Trương Hòa, giao cho Tô Lạc vậy.

Mà anh trai Trương Viễn của cô ta, bởi vì không dạy nổi em mình, thân làm anh trai như anh ta cũng đáng trách. Tạm thời anh không có kế hoạch gì, nhưng vẫn dễ dàng tìm cho anh ta một vài rắc rối.

Cố Ngôn gọi điện cho Phó tổng: “Khoản thanh toán cuối cùng của công ty Đại Viễn kéo dài càng lâu càng tốt.”

Phó tổng giật mình, ông nhận ra ông chủ đang muốn cho Trương Viễn biết tay. Mặc dù ông không biết tại sao anh ta lại đắc tội Cố Tổng, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến việc ông lấy lòng cấp trên.

Phó tổng niềm tin tràn trề: “Vâng, bên tôi kéo dài mấy tháng không vấn đề gì.”

Kéo dài mấy tháng, Trương Viễn kia chắc vội đến mức phát cáu luôn quá.

Cố Ngôn vui vẻ: “Ừ, chuyện này giao cho ông là tôi yên tâm.”

Cúp điện thoại xong, Cố Ngôn đi đi lại lại trong phòng nghỉ cảm thấy quá buồn chán, vậy nên anh đi qua studio.

Bởi vì Cố Ngôn đến nên đoàn phim náo nhiệt hẳn.

Nhìn thấy Cố Ngôn cầm ly nước, đợi Tô Lạc quay xong liền đưa tới trước mặt cô…Mặt nhọn tức đến mức bẻ gãy móng tay, cô ta phải hít ngụm khí lạnh vì quá đau.

Không biết vừa rồi Trương Hòa bị cái gì kích thích, sau khi quay lại liền chửi cô ta không có mắt mũi một trận rồi quay về khách sạn.

Hôm nay cô ta với Trương Hòa không có cảnh quay. Chẳng qua nghe nói ông trùm giới kinh doanh Cố Ngôn ghé đoàn phim thăm ban, nên mới cố tình chạy tới.

Ở phim trường, ngoài cô ta và cô nàng mặt tròn ra thì còn có mấy người diễn viên nhỏ tuyến 18 lượn lờ ở đó.

Mà tới vì tâm tư gì, chỉ có trong lòng các cô tự biết.

Tám giờ tối, cảnh của Tô Lạc đã quay xong, rời đoàn phim trước.

Sáng hôm sau, Tôn Hoa Hoa nhận được tin nhắn của tác giả tiểu thuyết tiên hiệp《Bầu trời》: Cô có thật là quản lý của Tô Lạc? Bây giờ tôi đang ở Giang Thành, có thể gặp mặt Tô Lạc một lần không?

Tôn Hoa Hoa hỏi ý Tô Lạc rồi trả lời lại người ta: Được chứ, để tôi gửi địa chỉ cho anh. Đến thì gọi cho tôi, tôi đi đón anh.

Tô Lạc đã xem qua cuốn tiểu thuyết《Bầu trời》này rồi, cốt truyện rất đa dạng, tình tiết chặt chẽ, tình huống truyện và nhân vật cũng vô cùng hấp dẫn.

Mặc dù không biết tại sao tác giả muốn gặp mình, nhưng chỉ cần có được bản quyền thì ngại chi một lần gặp mặt?

Người này không giống với hình tượng hào hoa phong nhã mà Tô Lạc tưởng tượng, đây là chàng thanh niên khá ưa nhìn.

Thanh niên nhìn thấy Tô Lạc liền khá phấn khích. Có điều cậu ta thấy Tô Lạc dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình, trong lòng khá thất vọng.

Nghĩ lại thì bọn họ chỉ mới gặp nhau có một lần, cô quên mất cậu ta cũng là điều bình thường.

“Chị còn nhớ tôi không? Tôi là Tiêu Vũ. Lần đó ở khách sạn, tôi giúp chị gọi xe…”

Tô Lạc nhớ lại, hình như có chuyện này xảy ra.

Lúc cô vừa xuyên qua, sau khi ra khỏi khách sạn, có người phục vụ giúp cô gọi xe…

Nhìn dáng vẻ của chàng thanh niên, đúng là có hơi quen mặt. Tô Lạc khá vui: “Xin lỗi, tôi quên mất, thì ra là cậu!”

Tiêu Vũ gãi gãi đầu: “Người phải nói xin lỗi là tôi mới đúng. Chưa được chị đồng ý đã tự tiện dùng hình tượng của chị để tạo nhân vật ma nữ, chị không trách tôi chứ?”

Tô Lạc mỉm cười: “Không đâu. Tôi muốn mua bản quyền của《Bầu trời》, nếu cậu có yêu cầu gì, chúng ta có thể thương lượng trước.”

“Nếu chị muốn, tôi chỉ bán cho chị. Có một điều kiện, chuyên mục tác giả phải có chữ ký của tôi.”

Tô Lạc gật đầu, điều kiện này rất có lý. Cậu ta là tác giả quyển tiểu thuyết, tất nhiên phải có chữ ký của cậu ta.

Tiêu Vũ lại lẩm bẩm: “Nhắc tới cũng lạ, trước các chị cũng có người muốn mua lại bản quyền《Bầu trời》. Nghĩ lại thì may mà tôi không bán cho cô ấy.”

Tô Lạc nắm được trọng điểm: “Cậu nói, có người tìm cậu mua quản quyền trước chúng tôi?”

Tiêu Vũ gật đầu.

Tô Lạc với Tôn Hoa Hoa nhìn nhau. Dựa theo trực giác của cô, chuyện này không thể nào trùng hợp như vậy.

Tô Lạc hỏi: “Cậu có biết tên người đó không?”

Tiêu Vũ suy nghĩ một hồi: “Hình như là cô Phương.”

Tôn Hoa Hoa nhanh chóng nghĩ ra: “Trợ lý của Trương Hòa họ Phương.”

Vừa đúng lúc đó, Trương Hòa và trợ lý của cô ta đi ngang qua phòng nghỉ…

Tiêu Vũ nhắm mắt cẩn thận phân tích giọng nói trên hành lang, đột nhiên cậu ta mở mắt ra khẳng định: “Là cô ấy. Cô Phương đó.”

“Tôi biết rồi.” Tô Lạc xoa lông mày: “Định một ngày, chúng tôi sẽ ký hợp đồng với trang web.”

Tiêu Vũ có chút vui vẻ. Hôm nay cậu ta gặp được Tô Lạc, còn được ký hợp đồng với cô ấy nữa.

Với một số tiền lớn như vậy, cậu ta có thể làm được rất nhiều chuyện. Ví dụ như, mua một căn nhà rộng rãi trong thành phố cho gia đình, để gia đình mình có cuộc sống thoải mái hơn chút.

Cậu ta có thể sử dụng tiền tiết kiệm trong mấy năm này để đi học vài thứ hữu ích.

Có lẽ, không lâu nữa, cậu ta có thể được gặp lại cô.

Ngẫm lại thì thấy rất hoàn hảo nhỉ!

Tiễn Tiêu Vũ xong, Tô Lạc với Tôn Hoa Hoa quay lại studio.

Trương Hòa đang cười cười nói nói với Mặt nhọn, cô nàng mặt tròn đứng bên cạnh cứ liên tục nhìn Mặt nhọn, cắn môi dưới.

Đợi đến khi cô nàng mặt tròn bỏ đi một mình, Tô Lạc mới dẫn Tôn Hoa Hoa tới chặn đường.

Cô nàng mặt tròn lùi về sau hai bước: “Các cô chặn đường tôi làm gì?”

Tô Lạc thở dài: “Chẳng lẽ cô không phát hiện ra, Trương Hòa gần như đang bị cô lập trong đoàn phim. Tại sao những diễn viên khác lại không để ý tới cô ta, không lý nào cô không biết?”

“Cô đi theo Trương Hòa cũng chỉ vì muốn có tương lai tốt đẹp.” Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tôi có quen biết một vài đạo diễn, nếu tôi nói một tiếng với bọn họ, có lẽ cũng có người chịu nể mặt tôi.”

Cô nàng mặt tròn không thể tin được, cô ta khao khát cơ hội này rất lâu rồi, bây giờ nó lại được bày ra trước mắt.

Lẩn quẩn trong cái giới này mấy năm, trong lòng cô nàng mặt tròn hiểu rõ, nếu muốn đạt được thứ gì, trước tiên chắc chắn phải trả một cái giá rất lớn.

“Chị Tô Lạc, chị muốn em làm gì?”

“Rất đơn giản.” Tô Lạc tiến tới nói nhỏ bên tai cô ta.

“Không lấy được vai nữ phụ 2, thì vai nữ phụ 3 nữ phụ 4 vẫn còn nhiều hy vọng. Cơ hội đã bày ra trước mắt cô rồi, tự cô cân nhắc thật kỹ.”

Cô nàng mặt tròn hơi do dự: “Chị thật sự sẽ cho em vai nữ phụ 3 nữ phụ 4 sao?”

“Tất nhiên.” Tô Lạc hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ cô nghi ngờ khả năng của tôi?”

______________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play