Ở bên ngoài khu biệt thự Tô gia, có một người đàn ông bước xuống xe, trong tay còn cầm một hộp đồ.
Người này, đương nhiên là Trình Chí Hạo.
Chiếc hộp trên tay anh ta đương nhiên là chiếc vòng tay ngọc bích.
Vốn dĩ anh ta mang theo 300 vạn, một nửa dùng để lấy vòng tay.
Nửa còn lại đã tính toán lấy hòn ngọc Nam Sơn được chạm khắc tinh tế kia.
Cái trước là để làm cho Tô Lạc vui.
Cái sau là nghe nói lần đấu giá này có một người đem ngọc Nam Sơn đến đấu giá. Mà ngày sinh nhật của Tô lão gia cũng sắp đến, tặng cái đó chắc chắn là thích hợp nhất.
Ai ngờ, anh ta hố Cố Ngôn không thành, ngược lại còn đẩy chính mình xuống vực thẳm.
Điều quan trọng nhất là đã bỏ lỡ hòn ngọc đó.
Phải trả một nửa tiền đặt cọc, Trình Chí Hạo căn bản không đủ tiền để đấu giá.
Lúc đầu, trong đầu hắn ta cũng ôm tâm lý may rủi.
Nhưng mỗi lần Tô Lạc mở miệng là tăng lên 200 vạn, Trình Chí Hạo liền nản lòng, biết rằng mình không hoàn thành nhiệm vụ mà cha anh ta giao.
Lúc Trình Chí Hạo cầm vòng tay về nhà, quả nhiên là bị giáo huấn.
Ở trước mặt mấy phó tổng và cấp dưới, không chút nể nang gì mà mắng chửi anh, để anh ta làm trò cho bọn họ. Mắng anh ngu như heo, bỏ hơn 500 vạn chỉ lấy về một chiếc vòng tay mấy chục vạn….
…….Từ nhỏ đến lớn, cha hắn không bao giờ quan tâm đến
Bất kể là lúc nào, chỗ nào, muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, thậm chí có thể giết chết anh ta ngay lúc đó.
Lúc đó, Trình Chí Hạo thật sự đã nghĩ đến cái chết, cứ nghĩ chết đi thì có thể giải thoát….
Sau đó, anh ta gặp được Tô Lạc.
Một cô gái nhỏ nhắn như lại kiêu ngạo như một chú công. Đứng ở trong đám người, rất bắt mắt, lại rất….Xinh đẹp.
Trái tim chàng thiếu niên đập rộn ràng, bắt đầu thầm thương trộm nhớ thiếu nữ cao ngạo đó.
Sau đó lại gặp cô ở nhà cũ Tô gia.
Lúc đó mới biết được, thì ra đó là con gái Tô Hào!
Lúc ấy cô hất cằm hỏi anh: “Anh cũng họ Trịnh sao?”
Rõ ràng giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng cô vẫn là cô, vẫn cao ngạo như vậy.
Nhưng khi nhìn vấn đề ở góc nhìn khác, có một số việc đã có sự thay đổi.
Cô giống như một cô công chúa kiêu kỳ, bố thí cho anh ta một giọng điệu nhẹ nhàng.
Còn anh ta, ngược lại thì giống người thường dân. Cho dù sống thẳng lưng nhưng chẳng có thể thay đổi gì, thân phận cách xa nhau.
Khi đó, anh ta đã hiểu được rất nhiều chuyện. Giống như Trình gia bọn họ là dựa vào Tô gia để kiếm ăn…
Trình Chí Hạo siết chặt tay. Mặc kệ là năm đó hay bây giờ, mặc kệ đã nỗ lực bao nhiêu thì cũng chưa bao giờ có người coi trọng hắn, cho anh ta một cái liếc mắt.
Anh ta không có gia thế giống Cố Ngôn, không có cha mẹ thương yêu như Tô Lạc.
Trình Chí Hạo cái gì cũng không có, anh ta chết cũng không sợ thì anh ta sợ cái gì?
Chết thì dễ, sống mới là khó nhất.
Năm vừa rồi, sinh nhật Tô lão gia, bọn họ còn được mời đến nhà cũ dùng bữa cơm, nói chuyện vài câu.
Mà bây giờ, đến cả thiệp mời cũng không được nhận, chắc là cũng còn hy vọng gì.
Bởi vì lần trước anh ta có làm Tô Lạc tức giận. Nhưng cũng đã xin lỗi cô, mọi chuyện trên mạng cũng đã làm rõ.
Nhưng Tô lão gia là người bao che cho con cháu, nhất quyết không chịu buông tha, đến bây giờ vẫn chưa cho bọn họ sắc mặt tốt.
Trình Chí Hạo có đôi khi không rõ, Trình gia bọn họ vì cái gì lì lợm la liếm, nhất quyết mặt nóng dán mông lạnh[1]?
[1]Mặt nóng dán mông lạnh là một câu thành ngữ ám chỉ những sự vật sự việc được kết hợp theo cách hoàn toàn trái ngược, hoàn toàn không ăn khớp lẫn nhau với từ mặt là ở trên, đại diện cho sự sạch sẽ, bộ phận đại diện cho cả cơ thể, nơi ăn vào thì đối nghĩa với mông ở phía dưới, 1 bộ phận có phần hơi nhạy cảm và tiếp xúc với nhiều thứ dơ bẩn và là nơi thải ra, nóng thì đối nghĩa với lạnh. (Cre: Chiase.org)
Mỗi khi bọn họ lạnh lùng nhìn người khác, người đó sẽ vội vàng đi tặng lễ vật cho bọn họ.
Ông nội bên đó cũng đã dặn dò, bất kể thế nào cũng phải đích thân qua nhà cũ Tô gia một chuyến. Dù bọn họ có muốn nhìn thấy hay không, tấm lòng đều phải đến.
Mất đi hòn ngọc trang trí để tặng quà cho Tô lão gia, đồ mừng biếu ông ấy cũng phải được chuẩn bị kỹ lưỡng. Chiếc vòng tay này….Trình Chí Hạo nhìn thôi cũng cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Đây là hậu quả do sự ngu xuẩn và lỗ mãng của anh ta.
Tối đa hóa lợi ích chính là phong cách làm việc của Trình Chí Hạo.
Đơn giản là tiêu tiền vì nụ cười của mỹ nhân, nói không chừng còn nhận được là điều kinh hỉ khác.
Trình Chí Hạo cầm chiếc hộp đi đến phòng bảo vệ nhờ bảo vệ liên hệ với Tô Lạc.
Đợi một lát thì người ở phòng bảo vệ lại nói cho anh ta nghe, người nhà họ Tô nói Tô Lạc đã ra ngoài từ sáng sớm, không có ở nhà.
Trình Chí Hạo có chút bực bội, không ngồi ngây ngốc ở nhà mà chạy đi đâu chứ?
Nghĩ đến khắp nơi trên mạng đều là tin đồn về “Vợ Chồng Lạc Ngôn”. Trình Chí Hạo ngẫn ra, chẳng lẽ cô đi gặp Cố Ngôn?
Một chiếc xe chạy ngang qua người anh ta, dừng lại trước cổng tiểu khu.
Ánh mắt Trình Chí Hạo sáng lên, nhanh chóng đi qua đó, gõ cửa sổ xe: “Tô Lạc, là anh.”
Trình Chí Hạo cười nói: “Đây là vòng tay của anh, anh cố ý đấu giá lấy, cảm thấy chiếc vòng này rất hợp với em.”
Người sáng suốt đều nhìn ra được, chỉ là Trình Chí Hạo trộm gà không được mà mất nắm gạo.
Không có cách nào liền chạy đến xum xoe, Tô Lạc phơi nắng trả lời: “Vòng tay này là của Trình tổng đấu giá, hơn nữa giá cũng cao như vậy, hơn 500 vạn đây! Đó cũng không phải là một số tiền nhỏ. Bây giờ người ngoài đều nói Trình tổng đều rất nhiệt tình, một lòng làm sự nghiệp từ thiện. Vòng tay này quý giá quá, vẫn nên để Trình tổng bảo quản thì tốt hơn.”
Được rồi, ai nó vì nụ cười của mỹ nhân đâu?
Nghe lời nói của Tô Lạc, Trình Chí Hạo cực kì muốn phun ra một ngụm máu.
Cô cho rằng anh không nghe ra là cô đang nói mát anh sao?
Bây giờ, người ngoài đều đang chê cười Trình gia bồi dưỡng ra một đứa con phá hoại. Chỉ có một chiếc vòng tay 60 vạn mà mua đến 560 vạn, sớm muộn gì tán gia bại sản!
Bây giờ công việc ở công ty anh ta, cha Trình đã đình chỉ công tác. Trong ví Trình Chí Hạo chỉ còn có mấy đồng tiền lẻ, bây giờ thực sự anh ta đang rất nghèo.
“Anh còn việc, đi trước.” Trình Chí Hạo đâu biết, những việc anh ta làm ở trong mắt Tô Lạc chỉ làm cô nghĩ đến một chữ —Ngu!
Tô Lạc đạp chân ga, đem Trình Chí Hạo ném phía sau xe.
Chạy đến gara thì điện thoại lại vang lên, là đạo diễn Từ Lai gọi điện đến.
Từ Lai: “Nữ ca sĩ đang hợp tác đột nhiên có việc gấp, không đến được. Ôn Lĩnh Nam bên này lịch trình cũng rất dày, tôi chỉ có thể kéo dài đến ngày mốt. Tôi biết ngày mai cô cũng có việc, Tô Lạc, cô có thể đến phòng thu vào ngày mốt để giúp đỡ không?”
Tô Lạc nói: “Tôi không biết hát.”
Từ Lai thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt cô: “Không sao đâu. Ôn Lĩnh Nam hát là được, giọng của cô rất trong. Đến lúc đó luyện giọng một chút là sẽ biết thôi, rất dễ học.”
“Trong khoảng thời gian ngắn này, tôi thật sự không thể tìm được ca sĩ nữ nào rảnh cả. Tô Lạc, cảm ơn cô!”
Dù sao ngày mốt cũng không có chuyện gì quan trọng, cô nghĩ một chút rồi đồng ý: “Vậy cũng được! Lát nữa gửi địa chỉ phòng thu cho tôi!”
Từ Lai thoải mái cười: “Được thôi, vẫn là bà cô nhỏ cô là đáng tin cậy nhất.”
Lời vừa mới nói ra, Từ Lai ngây ngẩn cả người.
Không xong rồi, vừa rồi vui vẻ quá nên lỡ thốt ra biệt danh của ông và Lâm Phong đặt ra rồi.
Tô Lạc: “……”v
Bên tai nhanh chóng truyền đến tiếng bíp, tiếp theo Từ Lai nhận được một tin nhắn nhưng vẫn luôn giả chết.
Tối hôm qua Tô Lạc còn cùng với dì Trần làm bánh bao và xíu mại. Bỏ vào hộp rồi trang trí một chút, sau đó mang đến nhà Tiết Phó.
Dù sao thì thầy cũng dặn dò mãi.
Hôm nay là ngày sinh nhật của Tô lão gia, Tô Lạc đem hòn ngọc đó bỏ vào cốp xe, xác nhận nó sẽ không rơi xuống thì Tô Hào lái xe đi đón thầy.
Thấy cả hai vợ chồng Tô Hào và Giang Ninh cùng đến, Tiết Phó có chút ngượng ngùng.
Đúng lúc đó, Tô Lạc đưa hộp thức ăn cho Tiết Phó.
Môi Tiết Phó run run, cuối cùng vẫn phải khuất phục trước mỹ thực.
Tiết Phó ở trong giới giải trí là một nghệ sĩ cực kỳ có địa vị. Ông đã từng đứng ra nói giúp Tô Lạc, cho nên Tô Hào và Giang Ninh cực kỳ kính trọng ông: “Đã sớm nghe qua danh tiếng của tiên sinh, không ngờ lại gặp nhau lúc này. Tôi đã sớm muốn mời tiên sinh về nhà ăn một bữa cơm, không biết bây giờ có rảnh không?”
Tiết Phó vốn định lịch sự từ chối, ai ngờ chưa kịp nói thì Tô Lạc đã mở miệng nói trước: “Thầy, thầy cũng đừng từ chối. Dì nhà cháu làm rất nhiều món ngon, nếu thầy không đến, chắc chắn sẽ hối hận đấy!”
Tiết Phó cũng dứt khoát gật đầu: “Được, trong lòng tiểu nha đầu con có ta, thì cung kính không bằng tuân mệnh.”
Tô Lạc bĩu môi. rõ ràng là vì đồ ăn ngon!
Nhà cũ Tô gia ở tĩnh kế bên, đường xa không xa, lái xe hai tiếng liền đến.
Biết bọn cô sắp đến, Tô lão gia còn đặc biệt đứng ở cửa, dẫn bọn cô đi lên.
Rốt cuộc cũng thấy một chiếc xe đang băng băng chạy đến, Tô lão gia liền chỉnh quần áo, nhiệt tình đi đến.
Thấy lão gia lại tự mình ra ngoài dẫn bọn họ vào, không có một chút giả bộ. Tiết Phó thụ sủng nhược kinh, nắm chặt tay: “Lão gia sắc mặt không tồi. Năm đó còn gặp nhau mà bây giờ đã qua mấy chục năm rồi, thân thể ông vẫn còn khỏe chứ?”
Tô lão gia đứng thẳng lưng, dáng người giống như một cây thanh tùng: “Tôi khá tốt, nơi này phong cảnh yên tĩnh, mỗi ngày đều đánh thái cực, chăm sóc cây cỏ, cơm canh đạm bạc cứ như một ông lão ở thôn quê. Ngược lại là ông nha, giống như một con ma ốm.”
Cái miệng đó vẫn giống như trước đây, mở miệng ra là chẳng nói lời nào dễ nghe cả, Tiết Phó chỉ đành bất đắc dĩ cười: “Tuổi cũng đã lớn, bệnh cũ cũng tái phát thôi.”
Tô Lạc và Tô Hào nhìn nhau, thì ra hai người này trước đây là người quen!
Tại sao trước kia lại không nghe ông nội nhắc đến?
Nhà cũ Tô gia là một đình viện cổ, cố ý để một miếng đất để trồng rau. Ông cụ đám sớm nghĩ đến cuộc sống hái hoa và nhìn ngắm đất nước đổi mới một cách nhàn nhã.
Tiết Phó chỉ vào hồ nước ở trong góc: “Cái đó để làm gì?”
Tô lão gia có chút tự hào: “Chỗ đó ngày thường tôi thả cá câu ở địa phương. Bên trong có cá trích, cá quế, cá trắm cỏ, cá đác, cá mè, cá chép… Hồ của tôi tuy không lớn nhưng mà cũng có không ích loại cá.”
Tiết Phó lại nhìn đến mảnh đất trồng rau, mảnh đất màu mỡ đó có một hàng măng tây và cải thìa xanh non.
Bên cạnh mấy cây cải là một bụi hành lá xanh biết, cùng với vài cây ớt xanh mới nảy mầm và cà tím, chúng ta đang hút mạnh chất dinh dưỡng dồi dào của mảnh đất này….
Nhìn quanh sân một vòng, trong lòng Tiết Phó cực kỳ hâm mộ.
Ông cụ lúc nào cũng vui vẻ, diện tích nhà cũ lại lớn, thường có dì giúp việc đến để dọn vệ sinh, nấu ăn.
Tiết Phó thấy một bàn lớn thức ăn, chỉ vào món cá quế chiên xù trên đó: “Cá trong hồ nước sao?”
“Đúng vậy.” Tô lão gia có chút tự đắc: “Mọi người cùng nhau ngồi xuống đi!”
Tiết Phó kho khan một tiếng, từ trong lồng ngực lấy ra một hộp gỗ nhỏ: “Đây là chút tâm ý của tôi, cũng không phải là đồ quý giá gì.”
Thấy chỉ là một hộp gỗ, ánh mặt của Tô lão gia hơi sáng lên: “Đồ của ông đưa, tôi chắc chắn sẽ không ghét bỏ.”
Tiết Phó: “….” Ông ta có thể có điểm yếu sao?
Tô Lạc đem đồ trang trí bằng ngọc đến: “Chúc ông nội phúc như đông hải, nhật nguyệt hưng thịnh, Mỗi năm đều có ngày hôm nay, năm nào cũng có ngày này, sức khỏe dồi dào, mọi việc suôn sẻ. Ngọc khắc núi Nam Sơn này là của cháu tặng cho ông!”
Tô lão gia bật cười thành tiếng: “Vẫn là cháu gái có hiếu nhất!”
Cuối cùng lại nói tiếp: “Ngọc khắc không tồi, thế nước đủ, chạm khắc tốt, thật khó gặp thứ tốt như vậy.”
Vừa rồi lúc mọi người đi dạo đình viện, Giang Ninh và Tô Hào đã đi vào phòng bếp.
Nhào một cục bột, đem cục bột ấy kéo thành mì trường thọ. Sau đó nấu trong nước hầm xương, lại thêm một ít xanh xanh, một chén mì trường thọ đã làm xong.
Tô lão gia nhìn chén mì trường thọ trước mặt, kinh ngạc mà không nói nên lời.
Giang Ninh chờ không nổi nữa bèn lên tiếng nhắc nhở: “Ba, nhân lúc mì còn nóng thì mau ăn đi, lạnh rồi thì không thể ăn.”
Lão gia liền gật gật đầu: “Năm nay là năm sinh nhật vui vẻ nhất của ta.”
Mọi người cơm nước xong thì có một người xa lạ đưa đến một phần lễ vật.
Mở hộp ra thì đó chính là một bộ tranh chữ tỉ mỉ, nó đã được đóng khung cẩn thận.
Nét chữ sắc nét, vừa cứng cáp vừa cương nghị. Sức dùng bút chỉ có ba, thân chữ như rồng trên trời, cường đại cho nên làm Tô Lạc nhớ đến một người.
Người tặng quà xong liền đi, cũng không nói lời nào.
Cũng không biết là ai đưa đến?
Lão gia nhìn chằm chằm bức tranh chữ này một hồi lâu, cuối cùng gật gật, nói một chữ tốt.
Tập đoàn Cố thị.
Trên bàn làm việc bày một tầng giấy Tuyên Thành, một khớp xương rõ ràng đang cầm cán bút, chấm một chút rồi di chuyển bút lắc lư trên mặt giấy.
Trần Nghị gõ cửa: “Ông chủ, đồ đã được đưa đến.’
Cố Ngôn thu bút, đem bút đặt trên giá bút: “Được, tôi đã biết.”
Tại sao chỉ tặng quà thô mà phải lén lén lút lút, không nói rõ ràng với Tô gia? Trần Nghị không hiểu rõ: “Ông chủ. anh vì Tô tiểu thử làm nhiều việc như vậy, cũng không nói cho cô ấy, thì làm sao cô ấy biết được? Chẳng hạn như hôm nay, nếu anh không nói thì ai có thể biết là anh đích thân viết?”
Tuy rằng lễ vật không quý nhưng đều là tấm lòng của người ta mà!
Cô Ngôn mím môi: “Nếu tôi để lộ thân phận, lấy ân oán cũ của Tô gia và Cố gia, sợ là người ta sẽ không nhận lấy.”
Trần Nghị đột nhiên hiểu rõ, thì ra nguyên nhân là như vậy!
Chính vì bộ dáng không vội vàng của anh, Trần Nghị còn tưởng anh không sốt ruột.
Cố Ngôn ngước mắt nhìn xem vì sao anh ta vẫn đứng ở trước cửa văn phòng: “Còn có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì.” Trần Nghị nói: “Vậy tôi đi xuống trước.”
Cố Ngôn lại cầm bút, chấm mực, trên mặt giấy trắng Tuyên Thành bắt đầu viết một dòng chữ.
Hợp với nhau, là Tô Lạc.
Anh đối với cô rất tốt, chưa bao giờ cần phải đền đáp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT