Hôm nay là phân cảnh đóng máy của Chu Lộ Lộ, Tô Lạc đã chuẩn bị xong quà mừng từ sớm.
Chu Lộ Lộ nhận được con gấu bông làm quà nên cảm thấy rất rất là vui.
Cô ấy là một người cuồng mấy thứ mềm mềm, trong nhà còn xây riêng hẳn một căn phòng chuyên dùng để những thứ đồ chơi gấu bông như này.
Chu Lộ Lộ thích nhất là gấu bông cỡ lớn như cái này, cô chỉ hận không thể ôm chặt, vuốt ve rồi chôn mặt vô đống lông mềm của nó ngay bây giờ thôi.
Đạo diễn Từ Lai thì tặng cô một bó hoa tươi. Những diễn viên khác trong đoàn làm phim cũng lần lượt tới chúc mừng cô.
Chu Lộ Lộ ôm bó hoa trong tay, cùng mấy người có quan hệ tốt trong đoàn làm phim chụp vài tấm hình tập thể. Sau đó cùng đoàn làm phim ăn cơm hộp xong, cô liền ngồi xe rời khỏi phim trường.
Cũng gần đến tết rồi, chỉ còn một tuần nữa là đến giao thừa.
Tô Lạc là người vất vả nhất trong đoàn làm phim. Trừ ngủ ra, một ngày cô dành hơn mười tiếng đồng hồ cho việc quay phim.
Tôn Hoa Hoa cách mấy ngày sẽ đến thăm Cố Ngôn một lần, nhân tiện xem coi có thể giúp gì được cho anh không.
Mỗi ngày Tô Lạc đều nhận được tin nhắn hỏi thăm của Cố Ngôn, nếu như cô đang trong thời gian rảnh thì phần lớn đều sẽ trả lời lại anh.
Năm ngày sau, Cố Ngôn làm thủ tục xuất viện và về nhà dưỡng thương.
Ngày mai cả đoàn đều sẽ được nghỉ phép 3 ngày. Các nhân viên trong đoàn phim có thể về nhà, ăn bữa cơm đoàn viên bên cha mẹ và gia đình.
Quay đến tận một giờ sáng, đạo diễn Từ Lai ngồi trước máy quay, lấy tay xoa mặt rồi cầm bộ đàm lên nói: “Để cảm ơn mọi người làm việc vất vả trong thời gian qua, tôi có đặt mấy bàn tiệc ở trong khách sạn, lát nữa mọi người nhớ tới, chúng ta tụ tập một bữa.”
Nghe vậy, ai nấy đều như được quét sạch vẻ mệt mỏi, trên mặt mang biểu cảm vui sướng.
Trên bàn tiệc.
Từ Lai nâng ly rượu lên: “Lần tới chúng ta gặp mặt đã là năm mới rồi. Nhân đây, xin chúc toàn thể nhân viên của đoàn phim 《Bắc Ngụy Bí Sử 》 năm sau có một tương lai tốt đẹp, vạn sự như ý, phát tài phát lộc.”
Tô Lạc ngồi bên cạnh Từ Lai, nâng ly nước trái cây lên cụng ly với ông ta.
Bữa tiệc kết thúc năm đã hạ màn trong sự náo nhiệt.
Trên mặt mỗi người đều mang nét cười nhàn nhạt, luôn miệng nói lời chúc phúc với nhau.
Ở lại khách sạn một đêm, sáng sớm hôm sau Tô Hào tự mình lái xe đến đón cô.
Tô Lạc gửi cho Tôn Hoa Hoa một phong bao lì xì 18 008 tệ, cho cô ấy nghỉ 3 ngày rồi đi về nhà cùng với Tô Hào.
Nhà cũ của Tô Gia.
Ông lão nhà họ Tô đang cắt tỉa mấy chậu cây trong vườn, ông thường không có sở thích gì nhiều ngoài việc thích chăm sóc mấy chậu cây cảnh ra.
Khi xuống xe, Tô Lạc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong trí nhớ của mình. Ông lão lưng hơi còng, tóc đã bạc trắng, mặc bộ đồ tối màu đang cắt tỉa mấy cành cây chìa ra ngoài.
Trên sống mũi ông là một cặp kính lão, hai bên tóc mai đã lấm tấm màu muối tiêu, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ. Đôi mắt ông vẫn lấp lánh có thần, mặt mày hồng hào, thoạt nhìn tinh thần rất tốt: “Lại đây nào, mau vào nhà đi, bên ngoài trời lạnh lắm.”
“Vâng.” Sau khi Tô Lạc vào nhà, lấy ra món quà của mình, là một chiếc khăn choàng cổ: “Mặc dù không phải là tự tay con làm nhưng mà rất ấm đó ạ. Mong là ông nội sẽ thích nó.”
Ông nội Tô quàng một vòng quanh cổ, thắt nút, vui vẻ hơn hở đáp: “Rât ấm, chất liệu cũng rất thoải mái. Bình thường con ở đoàn làm phim bận rộn lắm rồi, có chút lòng thành như vậy là được. Ông nội rất thích cái khăn choàng này, không nỡ tháo xuống đâu.”
Tô Lạc rất vui: “Vậy thì ông đừng tháo xuống nha! Thời tiết lạnh như này, mang lâu một chút sẽ rất ấm áp đó ạ!”
“Được, vậy ông cứ choàng như vậy.” Ông nội Tô sờ sờ cái khăn choàng một cái, trong lòng tràn ngập ấm áp.
Lạc Lạc có thể hiểu chuyện như vậy đã là món quà tốt nhất đối với ông rồi.
“Ông biết các con sắp tới, trong bếp còn đang ninh nồi canh thịt dê cho các con giữ ấm đó. Để ông đi vô xem coi canh nấu xong chưa?” Ông nội Tô hồi còn trẻ tay nghề nấu ăn không tồi, nguyên chủ rất thích ăn mấy món mà ông nội nấu.
Mỗi lần nguyên chủ cùng với gia đình về lại nhà cũ, đều là ông nội Tô tự mình xuống bếp, nấu cả một bàn đầy đồ ăn, mà còn toàn là những món nguyên chủ thích ăn nữa.
Thấy cảnh này, Tô Lạc lại nhớ đến người bà nội đã mất của mình.
Hễ mỗi khi nghe cô báo tin sẽ về quê nghỉ phép, sáng sớm bà liền lên trấn trên mua thịt cá, rồi tự tay làm thịt con gà trống của nhà.
Bà ấy bình thường rất tiết kiệm, nhưng mua thịt, cá rồi lại giết gà cũng chỉ vì muốn cô về tới nhà sẽ được thưởng thức một bữa ăn ngon miệng.
Đối với người khác, việc này không phải quá đỗi lớn lao. Nhưng đối với người già mà nói thì đó đã là tất cả những gì tốt nhất mà họ dành cho con cháu rồi.
Chỉ cần cô nở một nụ cười là bà nội đã rất mãn nguyện, rất thỏa mãn rồi.
Ông nội Tô, có lẽ cũng như vậy.
Trong thời tiết giá rét của mùa đông này mà lại ở ngoài sân cắt tỉa cây cảnh, chắc là cố tình ở trong sân chờ cả nhà cô rồi!”
Tô Lạc nói: “Con cũng đi xem nữa, có gì còn học lỏm được tí tay nghề của ông nội.”
Ông nội Tô hơi bất ngờ: “Được thôi, ông còn sợ tay nghề của ông không có người thừa kế đây. Nếu như sau này bị thất truyền thì sẽ rất đáng tiếc, vậy thôi hôm nay dạy cho con một chút vậy.”
Nhìn bóng lưng 2 ông cháu đi vào bếp, Tô Hào không khỏi dở khóc dở cười: “Đừng làm phiền ông nội đấy.”
Giang Ninh có chút lo lắng: “Em cũng đi theo xem một chút.”
Tô Hào kéo tay bà lại: “Không có gì đâu, hiếm khi thấy Lạc Lạc muốn học cái gì đó. Để cho con bé học đi, ba sẽ xem chừng con bé mà.”
Trong nhà bếp, ông nội Tô hướng dẫn cho cô từng bước nấu được món canh thịt dê này. Đến cả bước nêm nếm gia vị ở độ lửa như thế nào cũng rất quan trọng.
Món canh thịt dê được nấu theo cách này sẽ rất ngon, mùi rất thơm, không bị tanh, xua tan khí lạnh, bồi bổ khí huyết.
Tô Lạc đứng kế bên chăm chú lắng nghe những bước quan trọng.
Trong bếp yên lặng trong chốc lát, ông nội Tô đột nhiên chuyển đề tài, hỏi cô: “Trên mạng tràn ngập tin tức của con với cậu ta, bọn con có chuyện gì sao?”
Trong lòng Tô Lạc hồi hộp, nhìn vào đôi mắt sắc bén như chim ưng của ông lão, cơ trí mà sắc sảo, như là có thể nhìn thấu lòng người vậy.
Cô cũng không có ý định gạt ông nội, nói thật: “Trên phim trường, anh ấy không ngại ngần mà đã xả thân cứu con, cũng giúp đỡ con rất nhiều việc. Con cảm thấy anh ấy không tệ, có thể làm bạn trước.”
Ông nội trầm mặc một hồi, mới gật đầu đáp: “Con phải tin tưởng khả năng nhìn người của bản thân. Có chủ kiến riêng của mình mới là điều quan trọng nhất.”
Không ngờ ông nội lại đồng ý cho cô tiếp tục qua lại với Cố Ngôn.
Có lẽ nguyên chủ đã từng quen biết với một người không rõ lai lịch: “Dạ, con biết rồi.”
Múc xong bốn chén canh thịt dê, Tô Lạc xung phong bưng chúng ra bàn ăn.
Ông nội Tô nhìn bóng lưng của cô, cười một tiếng đầy vui vẻ.
Thằng nhóc Cố gia kia, đúng là rất xuất sắc.
Dáng người cũng không tệ, bối cảnh gia thế xuất chúng, phẩm chất thì càng khỏi bàn cãi. Nếu như là lúc trước, so sánh với nhà mình thì nói thật, con bé Lạc Lạc có chút “trèo cao” rồi.
Nhưng bây giờ không còn giống ngày xưa nữa, hiện tại cháu gái của ông cũng là “người tài trong nhân gian”(*) rồi.
(*) Raw để là “Nhân Trung Long Phượng” tức “Rồng Phượng trong biển người thường”: có thể hiểu là người tài trong nhân gian
Ngay cả thằng nhóc của Cố gia cũng vừa ý Lạc Lạc, còn theo đuổi mãi không được nữa. Lúc gặp nguy hiểm, dù cho bản thân có gặp chuyện gì cũng phải bảo vệ con bé trước tiên.
Thật ra thì người xuất sắc như vậy, cũng đối xử rất tốt với Lạc Lạc, trên đời này, rất khó tìm được người thứ hai.
Ánh mắt của thằng nhóc kia cũng không tệ, nhìn ra được Lạc Lạc rất tốt.
Nhưng ánh mắt của cháu gái ông cũng không kém đâu nha!
Nếu nói vậy thì, bây giờ vị kia của Cố gia hẳn là đang tức muốn ói máu!
Vất vả lắm mới đào tạo ra một người thừa kế ưu tú như vậy mà lại được hời cho ông.
Ông rất hài lòng với đứa cháu rể này!
Trong phòng khách.
Tô Lạc cầm chén và dùng muỗng khuấy canh, nước canh có màu trắng sữa và trong veo.
Thịt dê được ninh mềm đến mức ăn cũng không bị dính răng, cộng thêm mùi thơm của một vài loại gia vị thuốc bắc để khử mùi tanh của thịt dê càng làm món canh trở nên đặc biệt thơm ngon.
Uống hết nửa chén canh, cô cảm thấy cơ thể mình đã ấm lên rất nhiều.
Lúc ông nội Tô đi tới phòng khách, đã thấy cả nhà ba người bọn cô đang ngồi bưng bát húp canh.
Bữa cơm tất niên sẽ ăn ngoài khách sạn, Tô Hào đã đặt một phòng tiệc riêng từ một tuần trước.
Ăn xong bữa cơm tất niên, mọi người trở lại nhà cũ Tô gia, vừa cùng nhau quây quần ở phòng khách coi “Đêm hội mùa Xuân” vừa gói sủi cảo.
Tô Lạc gói rất nhiều nhân đậu phòng vào sủi cảo, ai ăn trúng sẽ gặp được nhiều may mắn trong năm tới.
Có câu “một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao”, mấy lồng sủi cảo được gói xong rất nhanh chóng. Trong đó có lồng sủi cảo nhìn xấu nhất chính là do cô gói.
Giang Ninh nhìn bảy, tám cái sủi cảo mà do con gái mình gói, che miệng cười tủm tỉm.
Khi tiếng chuông 0 giờ vang lên, nước trong nồi cũng đã sôi. Bỏ sủi cảo vào, đợi một tí, những gói sủi cảo với “cái bụng” tròn trịa trắng nõn dần nổi lên.
Mỗi người một chén, mọi người cùng nhau thưởng thức sủi cảo nhân đậu phộng.
Tô Lạc nhìn bầu trời đen như mực ở bên ngoài, tô điểm trong màn đêm là một vài ngôi sao mờ ảo, thật yên tĩnh cũng thật xa xôi.
Mong thời gian có thể trôi qua chậm một chút!
Được sum họp với gia đình là ước nguyện của tất cả những đứa con từ phương xa trở về, và cũng là ước nguyện của những cha mẹ già có con cháu đi xa.
Quanh năm suốt tháng chỉ mong ngóng con cháu có thể trở về.
Ăn xong sủi cảo, dọn dẹp sơ phòng khách xong cũng đã hai giờ sáng.
Ông nội dù sao cũng lớn tuổi rồi, khuôn mặt không giấu được vẻ mệt mỏi, dặn dò các cô nghỉ ngơi sớm một chút rồi tự mình về phòng trước.
Tô Hào với Giang Ninh cũng đã thấm mệt, quay về phòng nghỉ ngơi.
Lúc cô trở về phòng của mình, thấy màn hình di động của mình sáng liên tục.
Mở khóa màn hình ra, trên cùng là tin nhắn chúc năm mới của Khương Dật Thần.
Tiếp theo là của Chu Lộ Lộ, Hạ Mạt Nhi, Trịnh Đào, Từ Lai,…
Đều là những đạo diễn với diễn viên từng làm việc với nhau, bên cạnh đó còn có Vương Tiêu Tiêu, chỉ là một lời chúc bình thường.
Tô Lạc cũng không để ý nhiều, từ lúc Vương Tiêu Tiêu gửi hình qua cho Diêu Tuệ thì đời này đã định các cô đã không có duyên trở thành bạn rồi.
Nhưng ở cùng trong một ê-kíp sản xuất, ngẩng lên không gặp thì cúi đầu cũng thấy. Vương Tiêu Tiêu cũng từng chủ động lấy lòng cô, nhưng Tô Lạc lại một mực giả bộ coi như không thấy.
Ngày đầu năm mới, đối phương dù sao cũng đã gửi lời chúc, dù cho Tô Lạc có làm lơ cô ta như nào đi nữa thì cũng sẽ lịch sự trả lời lại lời chúc kia.
Sau khi trả lời hết những tin nhắn chúc năm mới của những người khác, Tô Lạc đột nhiên phát hiện, trong tất cả các tin nhắn … lại không có tin của Cố Ngôn?
Quay lại màn hình chính, cô lại thấy thông báo vài cuộc gọi nhỡ ở góc dưới bên phải.
Trừ anh ra thì còn có thể là ai đây?
Tô Lạc nhúc nhích ngón tay định bấm số gọi đi thì đối phương đã gọi trước một bước.
“Trễ vậy rồi, có chuyện gì sao?” Cô hỏi
“Không có gì. Chỉ muốn tự mình nói với em một câu, Lạc Lạc, chúc mừng năm mới.” Anh đáp. Anh nghĩ tổ tiên Tô gia ở phương bắc, hẳn là vừa ăn xong sủi cảo. Điện thoại của cô để ở trong phòng, chắc là vừa mới về phòng…
Cô mỉm cười, bắt chước giọng điệu của anh: “Cố Ngôn, chúc mừng năm mới.”
“Ừ.” Anh trầm thấp đáp lại, trầm mặc một hồi, lại nói: “Lúc mười hai giờ, anh có ước một điều, em có muốn biết anh ước gì không?”
Tô Lạc nói chắc như đinh đóng cột: “Không muốn.”
Cố Ngôn ở bên kia cười thầm trong chốc lát.
Nếu không phải da mặt anh dày, đeo mãi không buông thì đúng là không thể nào tiếp tục nói chuyện vui vẻ với loại người có thể cắt đứt mọi cuộc trò chuyện như cô.
Tô Lạc suy tư, nói: “Đã không còn sớm nữa, đi ngủ sớm đi!”
“Lạc Lạc, anh thích em từ rất lâu rồi.”
Tiếng cúp điện thoại vang lên, cô sững sờ mất một lúc, câu nói vừa rồi như một cơn gió lướt qua tai cô, sau đó bay đi.
Dường như, chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Tim đập hụt một nhịp, cô nhẹ giọng nói: “Em biết.”
Lúc cô có thành kiến với Cố Ngôn, đã từng dùng sự ác ý lớn nhất để suy đoán mục đích tiếp cận cô của anh…
Cô cho rằng, anh là vì sản nghiệp của Tô gia nên mới tiếp cận mình.
Nhưng sau đó mới hiểu ra, bởi vì cô là Tô Lạc, cũng chỉ là Tô Lạc, không phải là một ai khác.
Không có ai sẽ vì bảo vệ cô mà đặt cược tính mạng của mình, huống chi là trong tình huống nguy hiểm như vậy.
Cô cũng đã từng đến bệnh viện hỏi Cố Ngôn: “Tại sao lại cứu tôi?”
Hắn trả lợi: “Không biết, lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều.”
Nếu như trong tình cảnh đó, nếu như anh tỏ tình giống như hôm nay, nói anh thích em từ rất lâu rồi…
Thì có lẽ hầu hết các cô gái đều sẽ ngầm đồng ý!
Nhưng anh lại không làm như vậy.
Tô Lạc luôn tin rằng, tình cảm đẹp nhất chính là khi anh thích em, vừa đúng lúc em cũng thích anh.
Đơn giản, không cần cân nhắc quá nhiều đến giá trị hay tiêu chuẩn gì cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT