Editor: Doris

Tập đoàn Cố Thị.

Tôn Hoa Hoa đứng đợi ở quầy lễ tân, chốc sau liền thấy thư ký Trần Nghị đi đến.

Chị ấy đưa túi giấy qua: “Đây.”

Trần Nghị nhìn một vòng xung quanh: “Cô tới một mình à?”

“Đúng vậy.” Tôn Hoa Hoa nói: “Gần đây đoàn phim muốn rút ngắn tiến độ, công việc của Tô Lạc là nặng nhất nên em ấy phải ở đoàn phim, không đi được. Nên em ấy nhờ tôi đến đây nói cảm ơn với Cố tổng, nhờ thư ký Trần chuyển lời đến, cảm ơn Cố tổng.”

Lời trong lời ngoài nhưng thật ra rất có thành ý, không có một sai lầm nào.

Hơn nữa việc này cũng nhỏ, nhờ thư ký đến là được rồi.

Tiễn Tôn Hoa Hoa đi, Trần Nghị xách túi giấy trở lại văn phòng, gõ cửa phòng: “Ông chủ, đây là đồ của Tô tiểu thư nhờ trợ lý đưa đến.”

Cố Ngôn ngẩng đầu, đôi mắt đã sáng hơn rất nhiều. Anh duỗi tay nhận túi giấy, đem hai lọ thủy tinh đặt ra ngoài.

Đóng gói rất đơn giản, một lọ là bánh quy dừa, một lọ là bánh quy hạt Chocolate.

Không nghĩ đến, chỉ là một câu nói thản nhiên ở bãi đỗ xe lần trước mà cô lại nhớ đến bây giờ.

Không ngờ lại là Chocolate, trong mắt Cố Ngôn có ý cười.

Trần Nghị há miệng thở dốc, thật ra ông chủ anh cũng không phải là người thích bánh quy với Chocolate lắm…..

Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của ông chủ mình, Trần Nghị thật sự chịu không nổi nữa: “Nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép đi ra ngoài trước.”

Cố Ngôn vẫy tay, không nói chuyện.

Cầm lấy lọ bánh quy hạt Chocolate nhìn trong chốc lát rồi lại đem hai lọ thủy tinh ấy đặt lên giá.

Suy nghĩ một hồi, Cố Ngôn lại xoay người cầm lấy chiếc cốc, đặt bên cạnh hai lọ thủy tinh.

Buổi chiều, Trần Nghị đến báo cáo công việc. Vừa bước vào phòng làm việc đã bị mấy thứ trên ngăn tủ thu hút.

Những thứ bày trên tủ đó, đều có giá trị vô giá được đặt trên đó.

Mà mấy thứ này, trong mắt ông chủ tất nhiên cũng không thể đo lường được.

Hai ngày nữa, Trần Nghị và sếp của mình sẽ đi nước ngoài công tác, chắc là khoảng nửa tháng.

Trong lòng Trần Nghị thầm nghĩ, có lẽ sếp sẽ tranh thủ hai ngày này đến đoàn phim thăm băn, đi dạo một vòng….

Quả nhiên, hội nghị của công ty, lúc trước dự định sẽ là Triệu tổng đi đàm phán.

Sau đó lại đổi thành sếp.

Thực ra nó chỉ là một dự án nhỏ, ông chủ cũng không cần từ mình đi đến nhưng Trần Nghị đã đoán được —— say không phải do uống rượu.

Vừa tan làm, bọn họ liền lên xe đi đến đoàn phim.

A Tình cùng mấy chuyên viên trang điểm khác đang cắt bánh Pizza. Tô Lạc liếc nhìn bánh hoa quế và Pizza trên bàn, sau đó lại nhìn Cố Ngôn, trong lòng cảm thấy có chút nghi ngờ.

Cố Ngôn đang nói chuyện đơn giản cùng với đạo diễn và biên kịch. Nói xong, Cố Ngôn xoay người tìm kiếm bóng dáng của Tô Lạc.

Cuối cùng cũng thấy Tô Lạc đang dựa vào chiếc ghế ở trong góc nghỉ ngơi, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

Cố Ngôn nhìn bên cạnh, vừa lúc thấy chiếc ly thủy tinh màu hồng nhạt.

Khóe môi của anh hơi nhếch lên.

Ngay sau đó, Tô Lạc đột nhiên ngồi dậy, với lấy chiếc ly nước trong tầm tay…

Tô Lạc uống vài ngụm nước rồi đem chiếc ly đặt vào chỗ cũ.

Nhìn dáng vẻ thì hình như không phải lấy sai.

Đột nhiên trong lòng anh có dự cảm không lành……

Đúng lúc này, Tôn Hoa một tay cầm miếng bánh Pizza, một tay cầm lấy chiếc ly hồng nhạt….

Quả nhiên……

Đôi môi mỏng của Cố Ngôn khẽ mím lại, anh xoa xoa hai đầu lông mày, khuôn mặt đẹp trai của anh như nuốt phải bọ.

Trần Nghị chỉ biết sững sờ tại chỗ….

Lại nhớ đến hai ngày trước, ông chủ còn nâng niu cái ly kia, trân trọng đặt trên giá, giống như sợ nó rơi xuống…..



Kết quả là xài đôi với Tôn Hoa Hoa….

Người tính không bằng trời tính! Anh đột nhiên không nhịn được mà muốn cười ha ha, làm sao bây giờ?

Trần Nghị cắn mạnh môi dưới, để không nhìn ra được là anh đang cười như điên trong lòng, khóe môi cũng không nhịn được mà bán đứng hắn.

Lén nhìn thoáng qua sắc mặt của sếp, so với đáy nồi còn đen hơn.

Ngay sau đó, tầm mắt Cố Ngôn rơi trên người anh, lạnh lùng nói: “Buồn cười sao? Tiền thưởng tháng này không có.”

Trần Nghị than thở: “Không phải, ông chủ, anh nghe tôi nói….”

Trải qua sự việc ly đôi này, lúc trước cái ly được trân trọng ra sao thì hiện tại, Cố Ngôn không chút do dự, ném nó vào thùng rác.

“Ông chủ, nếu anh và Tô tiểu thư hiện tại đã làm tiêu tan hiểu lầm lúc trước. Có lẽ, bây giờ có thể kéo gần khoảng cách một chút, anh nên thử mấy cách này…..”

Cố Ngôn liếc nhìn anh ta, nghe Trần Nghị thì thầm to nhỏ bên tai mình…

Tô Lạc trở về khách sạn, liền nhận được một tin nhắn xa lạ. ——

“Đêm nay sao không tồi, đoàn phim thế nào?”

Cô suy nghĩ một hồi, chắc chắn mình không quen với chủ của số điện thoại này nhưng hình như đầu dây bên kia lại quen biết cô: “Bạn là….?”

Gửi xong tin nhắn, Tô Lạc liền đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Sau khi tắm rửa xong, Tô Lạc cầm lấy điện thoại rồi nhìn thoáng qua, trên màn hình hiện ra hai chữ rất bắt mắt ——

Cố Ngôn.

Một đêm qua đi, Tô Lạc đang đóng phim ở phim trường liền nhận được một tin nhắn của Cố Ngôn ——

“Có thể ngày mai sẽ mưa, nhớ mang theo áo khoác.”

Cố Ngôn đang ở nước ngoài, hôm nào anh cũng bận việc vào ban ngày. Tuy Tô Lạc không hề trả lời tin nhắn nhưng đêm nào anh cũng đặt đồng hồ báo thức, đúng giờ sẽ gửi tin nhắn qua.

Tin nhắn cũng đã gửi được một tuần.

Không hề có một chút động tĩnh gì, giống như đá chìm xuống biển, ngay cả Trần Nghị cũng cảm thấy không đúng.



Anh ta cảm thấy, Tô Lạc không giống với người con gái bình thường, rất khó để nắm bắt cô.

Cũng may ông chủ của anh tràn đầy tự tin. Ngày nào cũng gửi một tin nhắn, mãi đến nửa tháng sau, cho đến khi bọn họ về nước.

Không nghĩ đến, ngày hôm sau, Tô Lạc không chịu nổi quấy rầy liền trực tiếp kéo số anh vào sổ đen.

Bên tai rốt cuộc cũng đã yên tĩnh….Tô Lạc mỉm cười.

Còn hơn một tháng nữa sẽ đến năm mới.

Thời điểm cuối năm đang đến gần, các lễ trao giải liên tục kéo màn che. Liên hoan phim Kim Dữu là liên hoan cực kỳ có uy tín trong nước.

Phim 《 Chạng Vạng 》 đại bạo, cách diễn viên chính cũng được đề cử ở liên hoan phim Kim Dữu, Tô Lạc cũng ở trong danh sách mời tham dự.

Tiết Phó cũng rất coi trọng giải thưởng này, đúng lúc lại nhận được thư mời từ ban tổ chức, lấy thân phận là khách quý.

Vì vậy, ông và Tô Lạc liền đi cùng nhau.

Tóc Tô Lạc được uốn xoăn, xõa dài bồng bềnh phía sau lưng, đuôi mắt được kẻ xếch lên, chiếc váy dài bồng bềnh màu cam nhạt, vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của truyền thông.

Cô giống như một cầu vồng đang di chuyển trên bầu trời, ỗi bước đi như đang lắc lư. Khóe mắt và đuôi lông mày đều lộ vẻ phong tình vạn chủng, làn váy đung đưa, đẹp giống như một bức tranh sơn dầu.

*Chính là không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đoá hoa đào nguyện vì nàng mà nở rộ. Đây chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài. (Cre: Dương Mịch ( YangMi) FanClub)

Tiết Phó mang một bộ vest đen, đầu tóc được chải gọn gàng, sạch sẽ, trên môi treo một nụ cười nhàn nhạt, cả người tràn đầy khí thế, tinh thần còn tốt hơn cả Tô Lạc.

Cô khoác tay Tiết Phó từ từ bước vào, đôi lông mày tràn đầy tự tin. Cô nhìn về phía máy ảnh, vẫy vẫy tay mỉm cười.

Lễ trao giải Kim Dữu được phát trực tiếp trên mạng.

Ở hiện trường trao giải vẫn đang diễn ra rất đâu vào đấy nhưng trên mạng sớm đã bùng nổ.

Cư dân mạng đều đang thảo luận cách trang điểm, trang sức, lễ phục của các sao nữ. Các fashionista và khách hàng đều đang nhìn chằm chằm vào màn hình, sẵn sàng chọn trang phục, trang sức rồi đưa đem ra thảo luận.

Mà chiếc vòng cổ của Tô Lạc rất nhanh thu hút sự chú ý của nhiều tín đồ thời trang. Nếu nhớ không lầm, vòng cổ này nằm trong bộ sưu tập mới nhất của Y Lan, có giá hơn 10 triệu tệ.

Chiếc nhẫn cũng khoảng 2 triệu, cũng là một sản phẩm mới nằm trong bộ sưu tập đầu Xuân của Y Lan.

Trước đó không lâu, “Sóng lăn tăn” Trung Quốc khu bên trong liền có tin tức để lộ ra tới, cố ý ở quốc nội chọn lựa một cái hình tượng người phát ngôn.

Cách đây không lâu, trên mạng lan truyền tấ, hình nhà thiết kế chính của Y Lan với Tô Lạc.

Lần này có thể nhận được tài trợ của Y Lan, thì có thể nói cô ấy đã là con gái của Y Lan.

Mặc kệ bên ngoài có khí thế như nào thì giữa sân sấu đang chiếu một đoạn video nói về lễ trao giải Kim Dữu 50 năm qua.

Sau màn trình diễn của ca sĩ nổi tiếng Chu Mai, lễ trao giải được nhiều người mong chờ cũng chính thức bắt đầu.

So với mấy nữ minh tinh khác đang khẩn trương thì Tô Lạc lại rất bình tĩnh.

Đời trước của cô nhận được một hạng mục hơn trăm triệu, sau đó cô cũng có vị trí mà mình hằng mong đợi. Lúc ấy, cô chỉ nhìn vào văn phòng một lúc, sau đó thì cũng không còn bất cứ dao động gì nữa.

Là của cô thì nhất định sẽ là của cô, không phải của cô thì muốn cũng vô dụng.

Lần này không được thì lần sau sẽ được.

Người dẫn chương trình gọi tên Tô Lạc, màn hình lớn cũng bắt đầu chiếu cảnh Thời Thải Nhi trong phim.

Tô Lạc đứng dậy, chầm chậm nâng váy bước lên sân khấu trao giải.

Đứng trên sân khấu tràn đầy hào quang, cảm giác này thực sự  rất tốt.

Cô đứng trên sân khấu nhìn Tiết Phó, trong tay cầm cúp nữ phụ xuất sắc nhất.

“Cảm ơn lão sư.” Tô Lạc tiếp nhận cúp, khom lưng cúc một cái cung, tiếp theo phát biểu chính mình đoạt giải cảm nghĩ, “Có thể bắt được cái này cúp, ta thực vui vẻ, cảm ơn cha mẹ ta, bởi vì có bọn họ, ta hôm nay mới có thể đứng ở cái này sân khấu.

“Cảm ơn thầy Tiết.” Tô Lạc cầm lấy chiếc cúp, khom lưng cúi đầu một cái, sau đó phát biểu cảm giác nhận giải: “Có thể nhận được chiếc cúp này tôi thật sự rất vui. Cảm ơn ba mẹ tôi, vì có bọn họ nên tôi mới có thể đứng trên sân khấu ngày hôm nay.

Cảm ơn thầy, thầy Tiết Phó. Em cũng đã học hỏi được rất nhiều người, giống như thầy nói, muốn diễn tốt thì chỉ có thể cố gắng, cố gắng được khán giả công nhận. Cũng rất cảm ơn đến đoàn phim và đạo diễn, biên kịch và toàn bộ nhân viên công tác trong đoàn phim, cảm ơn tất cả mọi người.”

Lễ trao giải Kim Dữu lận này, đoàn phim《 Chạng Vạng 》 trở thành người chiến thắng tốt nhất.

Một tay ôm hết biên kịch xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, nam chính xuất sắc nhất, nữ chính xuất sắc nhất, nam phụ xuất sắc nhất, nữ phụ xuất sắc nhất.

Khương Dật Thần cố ý từ nước ngoài về để nhận giải. Lần cuối Tô Lạc gặp cậu cũng đã từ hai tháng trước, bây giờ mới gặp lại.

“Chúc mừng.” Khương Dật Thần mặc một bộ vest đen và giày da, mái tóc ngắn trên trán cũng được vuốt ra sau ra đầu. Không còn nét ngây ngô nữa mà đã trở nên rất thành thục.

“Cùng vui.” Tô Lạc mỉm cười.

Tập đoàn Cố thị chuẩn bị cho ra mắt một mẫu điện thoại mới. Lúc này, Trần Nghị đến tìm Tôn Hoa Hoa.

Tôn Hoa Hoa nhìn tập văn kiện một hồi lâu, cho rằng hợp đồng cũng rất hợp lý, là một nhãn điện thoại trong nước, phí đại diện cũng rất khả quan.

Nhưng mà người đại diện lại có thêm Trình Tống, lúc trước làm đại diện cho laptop thì độ phủ sóng cũng rất cao.

Nghe nói Trình Tống đã ký hợp đồng, việc này làm Tôn Hoa Hoa rất đau đầu.

Tô Lạc với Trình Tống, là số mệnh bắt hai người ghét nhau!!

Để cho hai người bọn họ cùng nhau làm người đại diện, hình như có chút khó khăn!

Ngoài ý muốn đó chính là, chị ấy đưa hợp đồng cho Tô Lạc. Cô trầm ngâm một lát, sau đó lại đồng ý.

Chờ Tô Lạc ký tên xong, chị ta đưa một bản hợp đồng cho Trần Nghị, chị ta cũng giữ lại một bản khác.

Nghĩ đến việc Tô Lạc nhận được đại diên cho nhãn hàng thì chính mình cũng nhânh được hoa hồng thì Tôn Hoa Hoa cười tủm tỉm, hai mắt sáng hẳn lên.

Nhưng mà việc Tô Lạc đồng ý nhận đại diện làm cho Tôn Hoa hậu rất bất ngờ.

Nhìn thấy tâm trạng cô cũng ổn, Tôn Hoa Hoa liền nói ra nghi hoặc trong lòng mình: “Tô Lạc, hình như lúc trước em không thích hợp tác cùng với Trình Tống lắm!?”

Nhìn vẻ mặt tò mì của Tôn Hoa Hoa, Tô Lạc cũng không thèm để ý đến: “Trước khi ký hợp đồng, Trình Tống chắc chắn biết người đại diện chính là em. Nếu anh ta có thể ký thì tại sao em lại không thể? Huống chi là có thể cùng anh ta là người đại diện thì đối với em cũng có lợi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play