Editor: Doris

Trong khoảng thời gian này, Khương Dật Thần luôn nghĩ đến Tô Lạc.

Vì vậy mới là anh ta không thể nào tập trung được.

Anh không biết chính mình có phải thích Tô Lạc không? Hay chỉ là vì nhập vai quá sâu?

Cho nên mới thử tránh mặt Tô Lạc một thời gian.

Có lẽ, nếu không nghe thấy tin tức của cô ấy một khoảng thời gian thì sẽ không xuất hiện cái loại cảm giác này nữa.

Khi Tô Lạc đưa kịch bản《 Bắc Ngụy bí sử 》cho anh. Khương Dật Thần đã động lòng nhưng trong lòng lại quyết định muốn tránh mặt cô một khoảng thời gian.

Dự định ban đầu là khoảng thời gian này thả lỏng một chút. Định mượn chìa khóa du thuyền của Khương tổng, để anh và mấy người bạn tốt ra ngoài chơi một thời gian.

Vừa về phòng lấy điện thoại thì liền thấy tin tức giải trí ngày hôm nay.

Anh một lòng muốn tránh mặt Tô Lạc nhưng lại không thể nhịn nổi mà gọi điện thoại cho cô.

Ngay từ đầu, anh chỉ muốn hỏi cô một câu “Cô ổn không?”

Khương dật Thần nghĩ thầm, hỏi xong liền cúp điện thoại, không liên lạc với cô nữa.

Dù sao thì bọn họ cũng khá thân quen, nếu bây giờ không hỏi thăm một câu cũng khiến người thất vọng, buồn lòng.

Anh tự an ủi mình trong lòng.

Nhưng khi cô mở miệng nói chuyện, trong lòng anh liền rối tung lên.

Thế nhưng trong lúc hồ ngôn loạn ngữ mà đồng ý diễn vai “Lý Dịch”.

Nếu bây giờ đổi ý thì mất mặt quá!

Khương Dật Thần cũng không làm được loại chuyện này. Anh nghĩ thầm, dù sao cảnh diễn của “Lý Dịch” không nhiều lắm. Trước tiên diễn vai này, sau này thì phải tránh thật ra Tô Lạc.

Sáng sớm hôm sau, Tô Lạc nhận được điện thoại của Tô Hào.

Khác với ngày hôm qua Tô Hào và Giang Ninh thay phiên nhau gọi điện thoại hỏi thăm, giọng điệu của Tô Hào hôm nay đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Cô phải thuyết phục một lúc lâu Tô Hào mời đồng ý không nhúng tay vào chuyện này.

Tôn Hoa Hoa bên kia hành động cũng rất nhanh, chị ấy đã liên hệ với mấy phòng làm việc cùng nhau đăng tin hai năm trước Diêu Tuệ được ông chủ than đá bao nuôi.

Sau đó liên tục có người tung tin nóng của Diêu Tuệ lên, nào là quy tắc ngầm, chèn ép người mới…

So với Diêu Tuệ tung tin mà chẳng đưa ra bằng chứng gì chứng minh đó là sự thật. Còn tin tức lần này cô tung lên còn có những tin nhắn được chụp màn hình lại. Chứng cứ rất chính xác, không có cách nào phản bác lại được.

Lúc đầu còn có người bênh vực Diêu Tuệ nhưng sau đó lại thấy chứng cứ vô cùng xác đáng nên chẳng còn thấy hé răng gì nữa.

Cái gì gọi là tường sập người xô, nhìn thấy Diêu Tuệ chẳng còn có cơ hội trở mình nữa. Rất nhiều người trong cuộc đã đăng bài lên mạng để cảm ơn.

Một nhân viên công tác trong đoàn phim trong Weibo đăng bài lên, chỉ rõ Diêu Tuệ ở trong đoàn phim thường giở thói tiểu thư. Bản thân cô ta cũng là nhân viên trong đoàn nhưng còn dẫn một tổ trang điểm đến làm Tô Lạc cực khổ, gây cản trở tiến độ của đoàn phim nên đạo diễn và cao tầng mới chấm dứt hợp đồng với cô ta.

Chuyện được đảo ngược quá đột ngột, mấy thủy quân hôm qua mắng chửi rất hùng hổ bây giờ da mặt tự nhiên cảm thấy đau.

《 Chạng Vạng 》《 Hành Trình Nấu Nướng 》《 Bắc Ngụy Bí Sử 》 đều được người khác rất yêu thích.

Có người nói đây chỉ là một chiêu trò marketing thôi.

Diêu Tuệ lấy danh tiếng của chính mình làm bậc thang để nâng Tô Lạc lên.

Chương trình 《 Hành Trình Nấu Nướng 》liền thả ra một video cut cảnh bắt ốc nước ngọt, lượt xem cũng đã vượt qua trăm triệu.

Vài nhãn hàng muốn quảng cáo mà tranh nhau tài trợ cho chương trình.

Mà 《Chạng Vạng》và 《 Bắc Ngụy Bí Sử 》cũng sẽ trở thành người thắng cuộc lớn nhất.

Bên trong phim trường.

Trình Chí Hạo vừa ra khỏi bãi đậu xa liền gặp phải Cố Ngôn và trợ lý của anh.

Cố Ngôn liếc nhìn Trình Chí Hạo đang cầm chiếc bánh kem rồi lướt nhìn trợ lý của anh ta: “Tới tìm Tô Lạc sao?”

Trình Chí Hạo nghi ngờ: “Cố tổng…”

Cố Ngôn cười khẽ, ngắt lời anh ta: “Từ giờ trở đi, tránh xa Tô Lạc một chút. Đừng đánh chủ ý gì lên người cô ấy…Nếu không, đừng trách tôi không nhắc nhở trước.”

Nhìn Cố Ngôn và trợ lý rời đi, tinh thần Trình Chí Hạo đến nửa ngày cũng chưa hồi phục lại.

Cố tổng vừa rồi cảnh cáo anh? Chỉ vì Tô Lạc?

Chẳng lẽ……

Trình Chí Hạo không dám tưởng tượng nữa.

Nhưng mà anh ta không muốn từ bỏ như thế này, cực kỳ không cam lòng.

Cha anh ta nói, nếu như có thể bắt được trái tim Tô Lạc, thì tương lai hai nhà Trình Tô sẽ liên hôn…



Tô Hào cũng chỉ có một đứa con gái, lại là bảo bối tâm can của ông ta. Sản nghiệp của ông ta sau này chắc chắn sẽ để lại cho bọn họ.

Đến lúc đó, Trình gia không cần phải xem sắc mặt của ai nữa.

Tuy rằng thị phi lần này không phải do anh ta làm nhân vật chính nhưng cũng do anh ta gây ra. Hiện tại Trình Chí Hạo hận Diêu Tuệ đến chết. Nếu không phải vì cô ta thì Trình gia cũng không cần đến nhà cũ của Tô gia bồi tội với lão gia tử.

Ông nội đã lớn tuổi rồi nhưng vì tương lai của Trình gia mà phải cúi đầu xin lỗi với ông nội Tô.

Trình Chí Hạo vĩnh viễn sẽ không quên một màn nhục nhã, hèn mọn này.

Mặc dù anh ta không cam lòng nhưng với thực lực Cố Ngôn, nếu muốn chèn ép bọn họ thì Trình gia chắc chắn không còn một chỗ đứng.

“Sếp, chúng ta nên làm sao bây giờ?” Trợ lý hỏi anh ta.

Trình Chí Hạo cười trừ: “Còn có thể làm gì được!? Lấy địa vị của Cố Ngôn ở thương trường, không thể đánh cược cả Trình được.”

Hắn đem chính mình trong tay bánh kem đưa cho trợ lý, “Không dùng được, cầm đi ném.”

Anh đã đưa chiếc bánh kem trong tay cho trợ lý: “Không cần dùng nữa, đem vứt đi.”

Trợ lý có chút do dự, bánh kem là do sếp đặc biệt lái xe đi mua, lại rất đắt nữa.

Vứt vào thùng rác như vậy thật đáng tiếc.

Cố Ngôn vừa bước vào phim trường, liếc mắt một cái thì nhìn thấy Tô Lạc đang đứng giữa đám người. Khuôn mặt nhỏ nhắn, nụ cười như ánh nắng giữa trời mùa đông, như đóa hoa đào đang nở rộ.



Cô cứ đứng như vậy cũng là một một cảnh đẹp khiến người khác vui vẻ.

Lâm Phong là người đầu tiên phát hiện Cố Ngôn đến thăm ban đoàn phim, lén lút đến chào hỏi với anh: “Cố tổng.”

Cố Ngôn thấy Lâm Phong đang làm phiền anh ngắm “cảnh đẹp” này.

Thấy Lâm Phong, anh chỉ “Ừm” một tiếng, sau đó dời mắt sang chỗ khác, nháy mắt dã hiểu rõ trong lòng.

Trong lúc nghỉ ngơi, Tô Lạc vào toilet. Cố Ngôn thấy bình thủy tinh của cô để rất gần mép bàn, mà nhân viên đoàn phim đi đi lại lại, không cẩn thận sẽ là bể chiếc bình.

Cố Ngôn sải bước đi đến chiếc bình nhưng mà chỉ còn một khoảng nữa thì người lại đột nhiên đụng phải phải chiếc bàn, làm chiếc bình thủy tinh rơi xuống mặt đất.

Chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc”, sau đó thì nứt ra.

Tô Lạc vừa quay về thì thấy cảnh này: “Cố tổng, anh đang làm gì vậy?”

Cố Ngôn cứng đờ xoay người lại, đụng phải ánh mắt lạnh lùng của Tô Lạc…

Trường hợp này anh hết đường chối cãi.

Cố Ngôn ho khan hai tiếng. Anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình vốn dĩ muốn đem chiếc bình dịch vào trong một chút nhưng lại đụng phải chiếc bàn, rồi nó ngã xuống.

Chuyện ngu ngốc như vậy anh sẽ không nói cho cô biết: “Tôi nghĩ bình nước này của cô hơi cũ, hôm nào tôi đền cô một cái mới.”

Vốn dĩ hôm qua Cố Ngôn có lên tiếng bảo vệ cô, trong lòng Tô Lạc có một chút cảm kích.

Khi nào gặp mặt sẽ nói một lời cảm ơn, sau đó thì được ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng.

Chỉ cần Cố Ngô không gây phiền toái với cô hoặc là công ty thì Tô Lạc cũng không muốn đối đầu trực tiếp với anh ta.

Mà một chút cảm kích này, vừa rồi biến mất không còn một cái gì, Tô Lạc khịt mũi: “Đúng vậy, bình nước hơi cũ nên tôi cũng định đổi cái mới, không cần Cố tông phải nhọc lòng.”

Nghe giọng điệu của Tô Lạc, Trần Nghị cũng nhìn ra hiện tại Tô Lạc rất tức giận.

Lại nhìn thấy Tô Lạc tức giận rời đi, Trần Nghị không nhịn được mà lắc đầu.

Tại sao sếp của anh mỗi lần gặp cô Tô thì cứ như biến thành một người khác vậy?

Nói một câu không dễ nghe, chính là đặc biệt… Ngu!

Trần Nghị đang suy nghĩ thầm trong bụng, vừa quay đầu lại gặp phải gương mặt lạnh lùng đẹp trai của sếp anh ta, đôi mắt sâu thăm kia cứ nhìn chằm chằm anh, làm người khác không khỏi rùng mình.

“Ông…Ông chủ.” Trần Nghị có chút chột dạ: “Một người phụ nữ giống cô Tô, có tiền có danh tiếng, cái gì cũng không thiếu cho nên sếp chỉ có thể nói chuyện tình cảm với cô ấy.”

Cố Ngôn nhìn chằm chằm Trần Nghị: “Nói tiếp đi.”

Trần Nghị nuốt nước miếng, sau đó tiếp tục nói mấy phương pháp tán gái mà anh ta tìm thấy ở trên mạng: “Lúc trước cô Tô và sếp có xích mích nên không thể nào cùng ngài nói chuyện phiếm, cho nên chỉ có một biện pháp…”

Cố Ngôn liếc nhìn anh ta: “Ấp a ấp úng, nếu các của cậu không tốt thì tôi sẽ trừ tiền thưởng.”

Nghe ông chủ nói muốn trừ tiền thưởng của mình, Trần Nghị rất hối hận, sớm biết vậy thì anh đã không lo chuyện bao đồng.

Cố Ngôn lại nói thêm một câu: “Nếu dùng được thì tiền thưởng sẽ tăng gấp đôi.”

Ánh mắt Trần Nghị sáng lên, nhìn một vòng xung quanh rồi ghé vào tai Cố Ngôn, nói bốn chữ.

Cố Ngôn sờ cằm: “Có vẽ có lý, chắc là do tôi chưa biểu hiện rõ ràng.”

Hai ngày sau, chương trình《 Hành Trình Nấu Nướng 》cũng đã phát sóng dưới sự chờ mong của rất nhiều người.

Sau khi biên tập, show thực tế này chia làm hai tập, phát sóng vào thứ bảy, chủ nhật.

Bởi vì phát sóng liên tiếp, lại chiếu vào buổi trưa nên ratings《 Hành Trình Nấu Nướng 》nhẹ dàng đột phá năm chữ số, các nhà tài trợ cũng kiếm được một bộn tiền.

Khi Tô Lạc đi đóng phim, Tôn Hoa Hoa liền đem một chiếc ghế nhỏ,ngồi ở đầu gió xem phát sóng trực tiếp.

Giữa trưa ăn cơm hộp, Tôn Hoa Hoa chụp một tấm rồi đăng lên Weibo của Tô Lạc.

Buổi tối xong hết mọi việc, như thường lệ Tô Lạc sẽ lướt Weibo.

Phía dưới bình luận ——

Tô Lạc là vợ tôi: Ai nói xinh đẹp đều là đồ đê tiện dâu? Nữ thần, chị OOC* rồi!

*Hiểu nôm na là không cư xử như tính cách bên ngoài của họ.

Cô Gái Hái Hoa: Em chết mất! Lô mê đến ôm em đi!

Cố Ngôn: Em tới trêu đi, anh sẽ đi theo em.

Cọng Cỏ trên đầu: Trời má, người phía trên đúng là cao thủ! Đúng không!!!Chắc là mắt tôi mù rồi.

Cô Gái Hái Hoa: Bạn không mù đâu!!! Aaa, là ông trùm kinh doanh Cố Ngôn!!! Quả nhiên anh ấy đã gục ngã trước chiếc váy đỏ của Lạc của tôi rồi…Nhìn người khác thích Lạc Lạc, thật hâm hộ chị ~

Tô Lạc: ….

Tình huống gì vậy? Tô Lạc ngẩn người.

Sáng sớm hôm sau, cô vừa bước vào phim trường thì đã phải chịu cảnh mọi người vây quanh cô.

Mới sáng sớm mà Tôn Hoa Hoa đã nháy mắt với cô: “Chị nói rồi, Cố tổng bận như vậy mà tại sao lại thường xuyên đến đoàn phim thăm ban như vậy, thì ra…”

Tô Lạc mặc kệ chị ấy: “Đừng nói bừa.:

Tôn Hoa Hoa bĩu môi: “Chị không nói bừa! Từ khi em tiến tổ, Cố tổng liền đầu tư một khoảng lớn và bắt đầu coi trọng bộ phim này. Thì ra là khi đó đã…. Ha ha ha…”

Chị ấy cười rất đáng khinh, Tô Lạc vỗ nhẹ cánh tay của Tôn Hoa Hoa: “Tô gia và Cố gia xưa này là đối thủ cạnh tranh ở giới kinh doanh. Đừng nói mấy chuyện vô nghĩa như vậy, về sau chị đừng nói bậy.”

Tôn Hoa Hoa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Lạc, cũng không dám nói tiếp nữa.

_________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play