EDITOR: RAIZEL

BETA: MARSELYNNE

Hiện trường rơi vào hỗn loạn, các vị tướng quân mặc kệ ân tình ngày xưa mà chiến nhau, trong đầu bọn họ hiện giờ chỉ còn duy nhất một ý nghĩ đó là tiêu diệt được một tên thì ít đi một tình địch.

"Được rồi đó, nhìn xem bản thân thành cái gì rồi." Phương tướng quân quát lên một tiếng, nhưng đáng tiếc chỉ giống như đá chìm đáy biển, kính già yêu trẻ, chiến hữu đồng tâm của ngày xưa đều loạn hết lên rồi. "Mẹ kiếp, đứa nào dám túm râu của ông đây, các ngươi đang làm cái chó gì vậy, không có pháp tắc, không kỷ luật..."

Phương tướng quân vẫn tiếp tục mắng nhưng mọi người xung quanh không hề để ý đến ông, những người bên tòa án thấy cảnh tượng này cũng nổi giận đùng đùng, một vị tuổi gần ba trăm phải bật dậy đập thật mạnh xuống bàn, hướng về bốn phía mà quát: "Yên lặng, tất cả yên lặng..."

Lời còn chưa nói hết đã có một vật thể lạ bay thẳng đến mặt ông, lưu lại một vệt hồng ngay chính giữa mặt khiến ông ngã thẳng ra sau, ông ta sờ lên mặt mình: "Khốn kiếp, giày là do ai ném hả, ta nói cho các ngươi biết đây là tòa án, muốn đánh nhau thì về quân bộ mà đánh, nếu còn tiếp tục làm loạn thì chờ lệnh triệu tập của tòa đi!"

Sau một tiếng tựa sư tử gầm thì hiện trường trở nên yên tĩnh lạ, các tướng quân cũng buông bàn tay đang túm áo túm cổ nhau ra, vũ khí (thắt lưng) cũng xuyên lại cạp quần, sau khi sửa sang bản thân xong thì quay lại vị trí của mình ngồi xuống như chưa có chuyện gì xảy ra, trên mặt trưng ra biểu tình: "Cái gì vừa diễn ra vậy, ta không biết gì cả."

Mặc kệ bọn họ có biết hay không, tóm lại thì trận quần ma loạn vũ này cũng kết thúc, người cầm đầu bên tòa án cũng thở phào nhẹ nhõm, từ đất bò dậy, trên mặt đỏ bừng, hơi thở cũng nhấp nhô.

"Được rồi, chúng ta lại tiếp tục, căn cứ theo đoạn ghi hình này, bị cáo có thừa nhận đó là thật hay không?"

Huyết Thần nhìn video giám sát bên trong khoang điều khiển của cơ giáp, cảm thán rằng tại sao lúc đó lại không tắt luôn cái chức năng này đi cơ chứ, như vậy biết đâu bản thân không phải nhảy cơ giáp mà có thể đáp đất một cách hoàn mỹ, đúng là thất sách mà.

"Tôi không có ý kiến, băng ghi hình này là thật." Huyết Thần xem kỹ từng chi tiết trong video này, xác nhận rằng không bị chỉnh sửa, mà thực tế thì muốn định tội cậu thì cũng không cẩn phải giở mấy trò này làm gì.

"Theo như bản ghi hình, tại 23 phút 72 giây(*) cậu đã cướp quyền khống chế cơ giáp, có đúng hay không?" Đại diện bên tòa án chậm rãi tiến hành thẩm vấn, người bên quân đội lại không để ý lắm.

(*) mình cũng không hiểu sao lại ghi thời gian kiểu vậy nhưng mình xem qua raw thì vốn là vậy á

Với quyền thế trong tay bọn họ thì muốn bảo vệ Huyết Thần cũng không khó, vốn hành vi của Huyết Thần là trong hoàn cảnh bất đắc dĩ, hơn nữa cậu ta còn là Dẫn đường, bọn họ tin chắc mấy lão già của Tòa án dù có bới luật ra thì cũng chẳng thể làm được gì hơn, dù sao thì cũng chẳng moi đâu ra được tội có thể xử tử được dẫn đường.

"Đúng vậy." Huyết Thần trả lời. "Nguyên nhân là gì?" Tòa án tiếp tục hỏi. "Tôi không yên tâm giao mạng mình cho người khác." Thực ra Huyết Thần định nói là cậu không yên tâm giao mạng của mình cho một binh sĩ có trình độ lái cơ giáp đáng lo ngại như vậy.

Điều Huyết Thần nói thì bên phía quân đội rất thấu hiểu: "Cũng đúng, nếu là tôi thì tôi cũng không yên tâm giao mạng cho một người có trình độ điều khiển cơ giáp như vậy, cũng không hiểu sao cấp trên của hắn ta lại dám cử hắn ta đi làm cái chuyện như thế nữa, ông nói xem đúng không."

Người kia chọc vị đồng chí bên cạnh một cái, nhận được lại là một khuôn mặt chứa đầy sự lên án: "Đừng hỏi tôi, tôi chính là cấp trên của hắn." Trong không khí nháy mắt đông cứng lại, người vừa nãy lên tiếng cũng ngượng ngùng mà gãi mũi, ngậm miệng ngồi xuống.

Từng vấn đề đều được trả lời rành mạch, Huyết Thần cũng biết mấy thứ này chỉ là hình thức, vị Thẩm phán chủ tọa điều khiển phiên tòa theo đúng trình tự, phía quân đội dẫn đầu là Phương tướng quân thì ra sức bảo vệ Huyết Thần, phía bên chính phủ thì muốn chộp Huyết Thần đến tay, muốn cầu làm gì đó để cống hiến cho tổ quốc, phía tháp ngược lại là bên yên tĩnh nhất.

Bọn họ tranh luận về cách giải quyết vụ án không được nên trận hỗn loạn thứ hai lại tiếp tục bùng nổ, may mắn người của tòa án kiểm soát kịp thời nếu không e sẽ xảy ra một trận xung đột không thể cứu vãn được.

"Đầu của mấy người bị lừa đá à, xem video kia chưa? Đó là gì biết không? Đó là nhân tài, các người muốn chắp tay dâng cậu ta cho Đế quốc?"

Đại diện phía quân đội đã mặt đỏ tía tai, hắn thực sự không hiểu mấy cái thứ kia nghĩa cái gì, cho dù quan hệ giữa Đế quốc cùng Liên bang có tốt thì nhà người ta với nhà mình có thể giống nhau được sao? Huống chi quan hệ giữa hai bên vốn lúng túng chẳng tốt đẹp gì.

"Cái gì chứ, chúng tôi chỉ muốn cử cậu ấy đi để thắt chặt quan hệ với Đế quốc mà thôi, cậu ta vẫn là công dân của Liên bang mà." Đại diện bên Chính phủ quay đầu nhìn về phía Huyết Thần với hy vọng cậu có thể lên tiếng ủng hộ.

Nhưng chỉ thấy đối phương đang ôm cánh tay, vẻ mặt thư thái như đang xem trò vui, những người xung quanh nháy mắt yên tĩnh, nhìn lại bản thân quần áo không chỉnh tề cũng tự cảm thấy bản thân hơi mất phong độ.

"Hiện tại chúng ta có tranh luận tiếp cũng chẳng được gì, không bằng hỏi chính chủ một câu." Người của Bộ Tư pháp đề nghị, hiếm thấy các bên đều đồng ý lời đề nghị này.

Chớp mắt mấy chục người đều dồn ánh mắt về phía Huyết Thần, bản thân Huyết Thần thì thấy khó hiểu, các người cứ tiếp tục đi chứ, nhìn tôi làm gì.

"Bạn trẻ Huyết Thần này, ngươi nói gì đó đi." Huyết Thần quay đầu lại nhìn: "Tôi?" Mọi người đồng loạt gật đầu, cậu cũng đừng có xem trò vui của bọn tôi chứ, không phải cậu là nhân vật chính của chuyện này sao, cứ vậy mà đứng hóng không thấy ngại à?

"Chẳng sao cả, với tôi thì cho dù là Đế quốc hay Liên bang cũng không khác gì nhau." Từ trước đến nay cậu vẫn ở hành tinh biên giới số 53, nơi đó không thuộc về Đế quốc cũng chẳng thuộc về Liên bang, nếu nói cụ thể ra thì chính là khoảng đất trống giữa hai nước.

Phương tướng quân nhìn bộ dáng lười nhác của Huyết Thần đột nhiên thấy lo lắng trong lòng, cuối cùng ông cũng hiểu vì sao luôn cảm thấy Huyết Thần là một phần tử nguy hiểm.

Tuy người có thực lực mạnh không ít, Huyết Thần lại thuộc về loại sừng lân lông phượng, nhưng thứ khiến ông thực sự bất an về cậu không phải nằm ở thực lực của cậu, mà là giữa cậu cùng Liên bang và Đế quốc khuyết thiếu sự ràng buộc. Ông tin rằng, cho dù là Liên bang hay Đế quốc bị hủy diệt thì cậu ta cũng chẳng có bất kỳ cảm xúc gì.

Không chỉ ông mà những vị tướng quân khác cũng nghĩ tới điểm này, Huyết Thần cậu ta chẳng quan tâm gì cả, đương nhiên việc cậu ta để lại ấn tượng như thế nào trong mắt mọi người cũng chẳng đáng để tâm.

Nghĩ đến đây thì các vị tướng quân cũng không còn chấp nhất với việc kéo cậu về dưới trướng mình nữa, bỏi vì không ai dám đảm bảo rằng cậu ta sẽ trung thành với mình. Hiện trường khôi phục bình tĩnh, phán quyết đối với Huyết Thần cũng rất nhanh được bàn bạc xong xuôi.

Huyết Thần đứng giữa sân huấn luyện, trước mặt là lan can, trong túi áo là tờ phán quyết của tòa án, nhìn những người đang huấn luyện dưới kia lặp đi lặp lại những động tác đơn điệu, nhìn qua rất ngu ngốc nhưng lại khiến người ta hoài niệm.

Khi còn ở thế giới của mình, tuổi trẻ của cậu cũng vùi mình trong đó, phục vụ trong một căn cứ quân sự, còn cho rằng cả đời này sẽ như vậy.

"Ổn không?" Một đồ vật được ném đến chỗ cậu, Huyết Thần không cần quay đầu vẫn dùng tay tiếp được chiếc bật lửa một cách lưu loát.

"Cậu cố ý nói như vậy." Phương tướng quân đi đến bên cạnh cậu: "Thế ư, mà vậy thì sao chứ, dù sao mục đích cũng đạt được rồi, tôi không muốn dây dưa dính dáng đến phía quân đội." Quá khứ sai lầm một lần là đủ, vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ thì thực sự rất ngu.

Quân đội không thích hợp với cậu, dù ở thế giới kia nếu có người bảo cậu hy sinh vì nước thì cậu cũng phải suy xét một lượt, sau khi đến nơi xa lạ này càng không cần phải nói, cậu không muốn phải trải qua quá trình tin tưởng rồi lại bị phản bội, một lần là quá đủ rồi.

Huyết Thần không trả lời ông, Phương tướng quân cũng không hỏi lại: "Tiếp theo cậu định tính sao? Tới Đế quốc rồi tìm tên nhãi Nghiêm Chước kia sao?' Huyết Thần nghĩ một chút rồi trả lời: "Chắc vậy, đã lâu rồi không gặp tên nhãi kia."

"Nói ra thì cậu đúng là có duyên với Nghiêm gia đấy, tuy không xứng đôi với Nghiêm Chước nhưng lại dính đến anh họ của cậu ta, đến cuối không chừng thực sự trở thành người một nhà với Nghiêm Chước cũng nên."

Phương tướng quân nhìn cảnh tượng trên sân huấn luyện, tầm mắt cũng hướng theo tầm mắt Huyết Thần: "Đang nghĩ gì vậy?"

"Ông muốn nói gì?" Huyết Thần nhìn Phương tướng quân: "Ta nhất định phải nói gì đó sao, vậy thì không đơn giản là chỉ là chúc phúc rồi." Tuy bị Huyết Thần nhìn thấu tâm tư nhưng Phương tướng quân cũng không muốn cứ vậy mà thừa nhận.

Đối phương không nói cũng không để bụng, chỉ tự nhiên đổi đề tài, miễn cho cuộc trò chuyện không quá xấu hổ: "Tôi không nghĩ đây là một chuyện đáng để chúc mừng."

Phương Thiệu sửng sốt một trận sau đó thì cười ha hả: "Ta đoán cậu sẽ nói vậy, nói ra thì ta cũng tò mò cậu cùng cái vị thiếu tướng Đế quốc được xưng là lạnh nhạt kia mà gặp nhau thì sẽ xảy ra chuyện gì."

"Cái này thật khiến người khác đồng tình, không biết đây là may may mắn hay xui xẻo cho vị Nghiêm thiếu tướng kia nữa." Kết thúc đề tài, không khí lại lâm vào trầm lặng.

Phương tướng quân cùng Huyết Thần nhìn nhau một cái rồi cuối cùng thở dài: "Cho dù cậu đã trải qua điều gì thì ta cũng hy vọng cậu có một tương lai tốt đẹp, đây là điều duy nhất mà ta muốn nói." Huyết Thần rũ mắt: "Cảm ơn."

"Đế quốc cũng không bình yên như vẻ ngoài, cậu phải cẩn thận một chút, có câu minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng." Phương tướng quân vẫn dặn dò cậu một lần nữa, Huyết Thần quay đầu nhìn thẳng hai mắt ông, cũng biết được sự quan tâm này của đối phương cũng không phải là giả vờ: "Được." Cậu đáp lại.

Nghiêm gia – Đế quốc.

Nghiêm Chược xông từ ngoài vào, vồ lấy ly trà chiều nốc một mạch, uống xong mới thở ra một hơi rồi kêu lên: "Thoải mái." Đến khi quay đầu lại hắn mới thấy bầu không khí có chút không đúng, không hiểu sao cha mẹ lại có chút phiền muộn.

"Sao vậy ạ?" Nghiêm Chược đặt cái ly xuống quay đầu lại hỏi, Khâu Mục – mẹ của Nhiêm Chước lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là vấn đề về Hoa Miểu."

"Mẹ, anh ấy làm sao?" Nghiêm Chước hơi giật mình, cha Nghiêm – Nghiêm Qua mở miệng: "Không có gì, chỉ là nghe nói Liên Bang muốn đưa một Dẫn đường đến, người này có độ xứng đôi với Hoa Miểu rất cao, nhưng lại nghe nói tính tình của đứa nhỏ này không tốt cho lắm."

"Ha, tính tình có cỡ nào thì đụng phải anh cũng tắt điện thôi, cậu ta còn có thể lật cả trời sao." Nghiêm Chước vặt một quả nho cho vào miệng: "Hai người biết Dẫn đường kia tên gì không? Để con tìm người tìm hiểu một chút."

Cha Nghiêm xoa ấn đường, mẹ Nghiêm cũng sầu lo giăng kín mặt: "Nghe nói tên là Huyết Thần thì phải." Lời vừa dứt thì Nghiêm Chước đột nhiên ôm lấy cổ mình, người bên cạnh cũng chạy tới giúp hắn vỗ lưng: "Nghẹn rồi, bị nghẹn nho rồi." dồn sức nửa ngày mới khiến Nghiêm Chước nôn quả nho trong cổ ra.

Không đợi bình tĩnh lại thì hắn đã quay phắt đầu về phía cha mẹ mình, hai mắt trợn trừng, vẻ mặt không thể tin nổi: "Người đó tên gì cơ ạ."

←Chương trước: Chương 08: NGÀY THÁNG NGỒI SAU SONG SẮT←

→Chương sau: Chương 10: CẦN MỘT DẪN ĐƯỜNG→

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play