Tuyệt đối đừng đoán ý đồ của kẻ điên nếu không hắn sẽ khiến bạn phải trả giá rất đắt, Huyết Thần bay phía trước dẫn theo một đám cướp vũ trụ bay thẳng về phía căn cứ quân sự.
"Không thể tiến gần hơn nữa, nếu không sẽ bị bắn hạ." Binh sĩ kia rúc trong một góc run rẩy, hắn hy vọng bản thân có thể ngăn lại những hành động điên rồ này của Huyết Thần: "Xin hãy để tôi thông báo với họ, làm ơn."
Binh sĩ không biết rằng bản thân đã bước lên chuyến xe tử thần, lúc này hắn đã không còn khả năng để tự hỏi thêm nữa mà thứ sót lại chỉ còn là ý chí cầu sinh mãnh liệt.
"Tần số kết nối, mật mã." Huyết Thần mở miệng, người binh sĩ nghe được lời này thì nghẹn ngào một chút, vậy là kết thúc tại đây sao?
"Tần số..., mật mã..., nghiệm chứng thân phận..., dãy số..." Người binh sĩ vẫn tiếp tục nói nhưng Huyết Thần cũng không thèm quan tâm nữa, cậu chỉ cần hai thứ đầu tiên.
Một góc màn hình của cơ giáp lập lòe sáng, hình ảnh một lính canh gác hiện lên trên màn hình: "Báo số hiệu lên, sau khi nghiệm chứng thân phận mới có thể phê chuẩn tiến vào." Tầm mắt của người lính canh gác dừng trên người Huyết Thần một lúc, sắc mặt nghiêm túc, có thể thấy được cậu không hề mặc quân trang, trước ngực cũng không có bảng tên, gương mặt xa lạ chưa thấy bao giờ.
Đúng vậy, người lính canh gác tin chắc mình chưa gặp người này bao giờ, nếu gặp rồi không thể nào hắn lại không có chút ấn tượng nào được, gương mặt cậu ta nổi bật như vậy dù có đứng lẫn trong một nhóm người cũng vô cùng chói mắt, sao lại bị bỏ qua được.
Cái đám phía sau cậu ta hẳn là cướp vũ trụ đi? Rốt cuộc là cậu ta thực sự bị truy sát hay chỉ đang diễn kịch ý đồ lừa gạt lính canh xâm nhập căn cứ, nháy mắt thôi trong đầu người lính này đã bật ra vô số âm mưu dương mưu, phải xem xét tình hình thật cẩn thận, hắn thầm nghĩ vậy.
Chờ đợi sao, nhưng Huyết Thần không có thời gian để chờ, sợ là chỉ cần chờ thêm một giây nữa thôi là cái cơ giáp cà tàng này sẽ báo hỏng hoàn toàn, mà thời gian chờ đợi đó đủ khiến đám cướp vũ trụ kia bao vây rồi chiếc K92 này sẽ bị nghiền thành bụi mịn.
Huyết Thần đã đoán trước được kết quả này nên chỉ hừ nhẹ, nghiêng mặt nhìn về phía người lính canh kia: "Tôi chỉ muốn thông báo một tiếng, không có ý gì khác, nếu ngươi có thể bắn hạ ta thì cứ việc, thế nào, muốn thử không?"
Tốc độ bàn tay lướt trên bàn phím lại tiếp tục tăng tốc, cơ giáp giống như mũi tên đã bay khỏi dây cung, không hề có ý định quay đầu, sắc mặt binh sĩ đã trắng bệch, lông tơ dựng hết lên rồi, tầm mắt dừng lại trên người Huyết Thần, lại thấy cậu ta rút ra một điếu thuốc lá.
Ngọn lửa nhảy múa trên chiếc bật lửa đã rỉ sét, một hơi thở phủ đầy khói trắng bao lấy gương mặt người nọ, giữa những tiếng rú báo nguy của cơ giáp người nọ vẫn ung dung mà thở ra một hơi nhàn hạ, cậu mở miệng nói: "Này nhóc, muốn thể hiện chút không?"
Người binh sĩ không biết trả lời thế nào, có lẽ hắn sẽ giữ yên lặng, hoặc cùng lắm là nói máy lời di ngôn linh tinh gì đó. Huyết Thần vốn không mong binh sĩ này sẽ trả lời cậu, cậu quay đầu nhìn vào màn hình đồng thời điều khiển cơ giáp xoay người đối mặt với đám cướp vũ trụ và cho bọn chúng một cái ngón giữa.
"Đuổi kịp nha đám nhóc con." Cậu mở hệ thống âm thanh nói với đám cướp vũ trụ, nhìn thế nào cũng giống mấy tên đại ca giang hồ. Đám cướp vũ trụ ngây người một giây, tên nhóc con này thế mà dám càn rỡ như vậy, ỷ vào việc có tiếp viện mà dám coi thường bọn ta à?
Cũng không nhìn lại bản thân xem có bản lĩnh để đi vào hay không, chờ đến khi những người đó xác minh xong thân phận của ngươi thì chắc cũng kịp để khắc tên đó lên mộ ngươi đó, tên tuổi, chức danh, cuộc đời ngắn gọn một chút càng tốt.
"Mẹ kiếp, tao phải xem xem tên nhãi này có gì hơn người, đến đội chiến đấu cũng không dám ngông cuồng trước mặt bố mày như vậy, mày là cái thứ gì ở xó nào ra mà dám chơi bố mày." Tên dẫn đầu đám cướp vũ trụ chửi ầm lên, có vẻ như đang muốn hỏi thăm mười tám đời tổ tiên của Huyết Thần luôn rồi.
Có điều dù hắn có hỏi thăm ai thì cũng chẳng liên quan đến Huyết Thần, Huyết Thần huýt sáo: "Nhớ đuổi kịp đó, nếu tụt lại phía sau là đi đời."
"Đi đời? Miệng lưỡi của nhãi con cũng trơn tru thật đấy, đợi chút nữa ông đây cho mày nổ tan xác, sau đó gói từng miếng mà gửi về quê." Tên cướp này đập mạnh một cái lên bàn điều khiển, biểu cảm trên mặt cũng trở nên hung ác, bàn tay nắm chặt để lộ cả những khớp ngón tay.
Huyết Thần điều khiển cơ giáp đâm thẳng vào phòng tuyến, trong mắt lóe lên một tia sáng: "Báo cáo tỷ lệ hư tổn của cơ giáp" "..." K92 mãi mới chịu hồi đáp: "Tỷ lệ hư tổn là 45%."
Sau khi nghe những lời này thì binh sĩ kia cũng nằm liệt ra sàn, 45% sao, con số này có nghĩa là gì chứ? Nó có nghĩa là rất nhanh thôi hệ thống phòng ngự và công kích sẽ hoàn toàn đình công, K92 vốn đã cà tàng rồi còn mất đi hệ thống phòng ngự nữa thì quả đúng là chó cắn áo rách.
Chẳng còn chút hy vọng nào cả, vậy là sẽ chết sao, máu toàn thân binh sĩ đã đông cứng, hiện tại hắn đã chẳng khác gì một thi thể, chỉ còn chờ lửa đạn bay đến thiêu đốt hết thảy, từ giống thi thể trở thành thi thể thực sự, nói lời tạm biệt với thế giới này luôn.
"Đáng tiếc, chỉ còn có hai phát đạn, 45% sao? Vậy là đủ rồi." Huyết Thần hít một hơi thật sâu rồi thả ra một vòng khói: "Đến đi nào, làm một trận định sống chết nào, à không, nói như vậy thì thì lại không đúng cho lắm, bởi vì ngay từ đầu đã chú định là ngươi sẽ chết, còn ta thì sống."
Huyết Thần điều khiển cơ giáp bay lượn điên cuồng giữa trời sau đó thì đột nhiên dừng lại, đám cướp phía sau thấy thế thì cười ha hả: "Sao tên nhóc nhà ngươi không chạy tiếp đi? Chạy mệt rồi sao?" Cơ giáp phía trước không có đáp lại, cậu cứ yên lặng như vậy mà sừng sừng giữa sao trời, đám cướp vũ trụ phía sau bắt đầu cảm thấy không đúng: "Lão đại, liệu có cạm bẫy gì ở đây không?"
"Bẫy? Tao không tin thằng nhãi này còn có thể làm ra cái gì hay ho đâu." Mấy tên cướp vũ trụ phía sau dấy lên tranh luận nhưng không ai dám tiến lên, mà Huyết Thần ở đó đang nhìn biển trời sao trước mặt, rộng lớn vô ngần, giống như một dải lụa bạc phất phơ lấp lánh.
"Này..." Huyết Thần quay đầu nhìn người lính bên cạnh, sắc mặt đã trắng bệch, môi cũng xanh tím, đồng tử của người lính kia đã tan rã nên chỉ quay đầu tìm âm thanh của Huyết Thần theo bản năng.
"Này, nếu tôi mà là cậu thì tôi sẽ mở to hai mắt, sau đó sẽ nhớ thật kỹ những gì diễn ra trong ngày hôm nay." Binh sĩ nọ run rẩy, nhớ kỹ ngày hôm nay chính là nhớ kỹ ngày chết của mình à?
Trên màn hình cơ giáp bỗng xuất hiện một vệt sáng như chiếu sáng cả ngân hà, ánh sáng lóa mắt của nó rọi từng ngóc ngách trong khoang điều khiển, thật đẹp, những cũng tản ra sự mạnh sẽ của sự hủy diệt, đó là cái gì?
Huyết Thần giương mắt tận hưởng cảnh đẹp trước mắt này, khóe miệng cũng cong lên, dùng ánh sáng chói lóa này để gột rửa bóng tối dơ bẩn sao? Được đấy, vừa lúc.
Đám cướp vũ trụ phía sau cũng dừng lại nhìn cảnh đẹp này, chỉ là hỗn loạn ngay sau đó đã khiến cho bọn chúng không bận tâm nổi nữa, từng tiếng thét chói tai vang lên rồi hoà với nhau như một bản hòa tấu, đám cướp luống cuống tay chân, mấy chiếc cơ giáp hoảng loạn mất phương hướng bắt đầu đâm vào nhau, nếu là bình thường nhất định bọn chúng sẽ dừng lại chửi vài câu nhưng hiện tại chuyện này không đáng, lúc này cái gì cũng không quan trọng, cả đám cướp đều đang chạy như điên.
"Tên điên, thằng nhãi đó nhất định là một tên điên." Thủ lĩnh của đám cướp lui về phía sâu vài bước, cảm thấy bản thân hôm nay ra khỏi nhà không xem lịch, nếu không sao lại gặp phải chuyện thế này cơ chứ: "Hắn muốn cùng chúng ta đồng quy vu tận! Chạy mau."
"Khoảng cách là 17 năm ánh sáng(*), vũ khí đã được nạp đủ năng lượng, chuẩn bị tiến hành bắn hạ." Chỉ nửa giây trước thôi, phía căn cứ dưới mặt đất vang lên mệnh lệnh quyết định bắn hạ tất cả những thành phần xâm nhập bất hợp pháp nguy hiểm ngoài không gian kia.
(*) bản gốc nó vậy á, còn chuyện nó ảo ma canada thì tớ cũng chịu.
Một đám ngu xuẩn, cho rằng với kỹ năng lừa đảo thô bỉ như vậy là có thể lừa gạt mà tiến vào căn cứ quân sự hay sao? Ngây thơ quá rồi đó! Hôm phải dạy cho các ngươi một bài học để những tên ngu xuẩn này biết nơi này rốt cuộc là nơi như thế nào.
Vô số các hạt lượng tử màu vàng kết hợp với nhau tạo thành một vệt sáng như tháp nước, toàn thân nó phát ra khí thế hủy diệt khiến con người ta run rẩy, cũng vì vậy mà luồng ánh sáng vàng chói này đối với Huyết Thần chính là một cảnh đẹp bắt mắt.
Thân máy K92 dùng một chút, binh sĩ cũng tỉnh táo lại, hắn ý thức được luồng sáng này chính là công kích do căn cứ quân sự bắn ra, muốn bọn họ chết tại nơi này. Hắn không rõ trên mặt mình hiện tại có biểu cảm gì, chỉ biết quay đầu theo bản năng mà nhìn Huyết Thần, bên tai vang lên những tiếng nổ đinh tai nhức óc, hắn dường như thấy được khóe miệng cong lên thành nụ cười của người nọ
Người binh sĩ không còn nhìn rõ được thao tác của Huyết Thần trên bàn điều khiển, hắn ngửi thấy mùi vị giống như là hương rượu vodka, hương vị của nó mạnh đến mức khiến hắn cảm thấy khó chịu, nhưng sau đó lại không kiềm chế được mà trầm mê vào đó, có câu rượu vào thì gan lớn, có lẽ chất cồn đã tiếp thêm dũng khí cho hắn, hoặc ít nhất cũng khiến cho hắn không quá thống khổ lúc chết đi, như vậy cũng là niềm an ủi với hắn rồi.
Đó là mùi hương đặc biệt chỉ thuộc về Huyết Thần, tin tức tố của Alpha không còn bị kìm hãm bắt đầu lan tỏa tràn ngập trong không khí, mùi hương của thuốc lá hòa cùng với vị vodka của tin tức tố nhất thời khiến con người ta mê loạn, không nhận thức được bản thân đang ở đâu.
"Này, mở to hai mắt của cậu, nhìn cho kỹ vào, đây có lẽ là lần duy nhất mà cậu được nhìn thấy đó, chiêu này gọi là ___ vô tự thiểm động(*)." Một tiếng vang, K92 hóa thành một luồng sáng, len lỏi luồn lách giữa làn mưa đạn pháo, một tia sáng len lỏi luồn lách giữa dòng thác ánh sáng vàng kim, nhìn rất gì và này nọ.
(*) đại khái chắc là chuyển động không theo bất kỳ quy luật nào cả
Chỉ một lần duy nhất, qua hôm nay sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy loại thao tác như này nữa, cũng sẽ không bao giờ được hưởng loại cảm giác kích thích của việc nhảy múa trên mũi đao. Nhưng có lẽ cho dù như vậy thì người binh sĩ kia cũng không hề có ý định tận hưởng loại cảm giác này, có điều hắn cũng chẳng có lựa chọn nào khác, ai bảo hắn đã bước lên còn tàu của tử thần cơ chứ.
Hệ thống phòng ngự bên ngoài đã không còn, chỉ cần một công kích nhẹ xẹt qua cũng có thể khiến cho K92 trở thành phế thải, tuy rằng hiện trạng của nó bây giờ cũng chẳng kém bao nhiêu.
"Cảnh báo, cảnh báo, hệ thống quá tải, tỷ lệ hư tổn của cơ giáp là 55%, 57%... cơ giáp sắp phân rã." Huyết Thần cắn ngón tay nói: "Tiếp tục."
Cùng với tiếng cảnh báo là tiếng thét chói tai của người binh sĩ, hắn chưa từng điều khiển cơ giáp ở cái tốc độ này, cũng chưa từng gặp dẫn đường nào điên rồ cỡ này, cho dù có là lính gác cũng chẳng có ai điên cỡ này.
"Anh bạn à, bình tĩnh đi, chuyện nhỏ thôi mà." Huyết Thần mở miệng nói một câu, đương nhiên cho dù là cậu có nói gì thì người binh sĩ này cũng chẳng thể hiểu nổi, đại não của hắn ngay lúc này đây đã trống rỗng rồi.
"Đó là gì?" Người lính canh gác phòng tuyến nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt, chỉ thấy trên đó là một chiếc K92 đang tung tăng giữa làn mưa đạn pháo, thân hình trôi chảy không dừng lại dù chỉ một chút, tất cả công kích đều bị hắn né trách, bóng dáng nhảy nhót như đang ca múa.
"Trời ạ!" Người lính canh dừng động tác đang làm chỉ biết ngốc lăng nhìn khả năng điều khiển thần sầu vượt ngoài khả năng nhận thức của bọn họ kia, đó là ai? Ai có thể làm được đến trình độ này, moi móc toàn bộ Liên Bang cũng chẳng tìm được ai như vậy cả.
Bọn họ không biết những vị tướng quân, những người anh hùng trong truyền thuyết kia có làm được như vậy không, nhưng bọn họ biết một điều rằng người đang điều khiển chiếc K92 kia là thiên tài điều khiển cơ giáp, chỉ có điều cái vị thiên tài này bị điên không nhẹ.
Cơ giáp xâm nhập vào không phận của căn cứ quân sự, có lẽ vì đã biết được chiếc cơ giáp này đã mất đi khả năng tấn công, hoặc là nói ở một khía cạnh nào đó là do sự yêu thích đối với người tài, hay đơn giản chỉ là sự tò mò, tò mò không biết ở trong cơ giáp là thứ yêu ma quỷ quái gì, bọn họ không tiến hành chặn chiếc cơ giáp đó lại, mà động cơ chính của K92 hiện tại cũng đã hỏng hoàn toàn khiến nó bắt đầu rơi xuống.
"Cảnh báo, cảnh báo, tỷ lệ hư hại của cơ giáp là 80%, hệ thống đẩy đã mất không chế, sau mười giây sẽ phát nổ, 10..." Âm thanh cứng nhắc không cảm xúc của cơ giáp vang vọng khắp phòng điều khiển.
Huyết Thần đứng lên, nhìn người lính sắc mặt đã không còn giọt máu chui rúc vào một góc kia, vỗ vai hắn một cái rồi mở miệng nói: "Đi thôi." Người lính kia không hiểu gì mà cứ thế bị tóm cổ đứng dậy, sau đó bị kéo tới đây.
Trước mặt cuồng phong gầm rú, lần đầu tiên từ nơi cao như vậy nhìn xuống trời xanh, bả vai bị ấn chặt, mặt binh sĩ đã trắng bệch chỉ biết lắc đầu liên hồi, môi bị cắn chặt đến mức chảy cả máu, dường như hắn đã đoán ra Huyết Thần muốn làm gì rồi.
"Bước lên một bước là cậu được tự do rồi đó, không phải cậu muốn nhanh kết thúc chuyện này hay sao?" Huyết Thần dụ dỗ, binh sĩ lại quay đầu nhìn dưới chân, phía dưới là một bầu trời xanh, còn có...
Nhảy xuống từ độ cao này thì chết là cái chắc, hắn giữ chặt lấy cái nắm cửa không buông, yên lặng mà tỏ thái độ cự tuyệt.
"6, 5..." Huyết Thần thở bài bất đắc dĩ rồi nhẹ nhàng nói: "Nhắm mắt lại." Binh sĩ không biết cậu muốn làm gì, có điều đại não đã đình chỉ hoạt động nên bản thân chỉ biết tuân lệnh theo bản năng.
Mông đau đớn, thân thể lơ lửng giữa không trung, gió gào thét bên tai, cơ thể rơi tự do. Huyết Thần thực sự đã đá vị binh sĩ không chịu hợp tác này xuống, miệng ngậm điếu thuốc mắng: "Lằng nhà lằng nhằng, không ra dáng đàn ông gì cả."
Ngay sau đó chính cậu cũng nhảy xuống, chiếc K92 liền nghênh đón giấc ngủ ngàn thu, một tiếng nổ oanh tạc giữa bầu trời, ngọn lửa có lẽ cũng vì cái ngày không bình thường này mà càng thêm rực rỡ.
Huyết Thần từ trên cao rơi xuống, lúc tiếp đất còn lăn vài vòng, một lát sau mới chậm rãi đứng lên, nháy mắt vô số họng súng đã lên đạn nhắm thẳng vào kẻ xâm nhập cũng chính là Huyết Thần. Mà tầm mắt Huyết Thần cũng nhìn những binh sĩ trước mặt một lượt, cuối cùng mới nhìn vị binh sĩ xui xẻo đã bất tỉnh ở cạnh chân mình.
Cậu ngửa đầu nhìn lên trời, giơ lên ngón giữa: "Lũ rác rưởi, không tên nào đuổi kịp cả." Những tên cướp vũ trụ ngoài kia mà nghe thấy những lời này thì nhất định sẽ đội mồ dậy mà kêu oan, ngay từ những công kích đầu tiên bọn họ đã biến thành những mảnh nhỏ rồi thì lấy cái gì mà đòi đua.
Huyết Thần tóm cổ binh sĩ kia lên: "Lớn vậy rồi mà chỉ vậy đã hôn mê." Oán giận vài câu xong thì Huyết Thần xách binh sĩ kia lên rồi mở miệng nói với những người xung quanh: "Đây là binh sĩ nhà ai, tới nhận đi chứ!"
←Chương trước: Chương 06: THẤU HIỂU KẺ ĐIÊN←
→Chương sau: Chương 08: NGÀY THÁNG NGỒI SAU SONG SẮT→
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT