Huyết Thần ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, lính canh ngoài cửa vẫn đề cao cảnh giác tuyệt đối, những người trong phòng liếc mắt nhìn nhau một cái nhưng không ai dám mở miệng quấy rầy.
Hạo Vân xoa xoa đầu mình, nói thật thì hắn cảm thấy rất may mắn khi không ra tay với dẫn đường này, nếu không thì cho dù không nhập viện cũng chẳng hơn được bao nhiêu, bao nhiêu tâm tư kiều diễm cũng bị đập cho tan nát, Hạo Vân cảm thấy mình như đã tránh được một kiếp vậy.
"Cậu đến đây bằng cách nào?" Y không biết đối mặt với Huyết Thần như thế nào, nếu coi cậu ta là dẫn đường thì nói thật nhìn cậu ta có giống cần bảo vệ chút nào không, nếu coi như lính gác thì cậu ta thực sự là dẫn đường.
"Tiêu diệt hai tên lính gác." Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ: "Cầm cái này đi tra xét thử xem." Huyết Thần đưa một thiết bị cầm tay cho Hạo Vân, Hạo Vân cũng vươn tay cầm lấy, nhìn thứ trong tay: "Gì đây?". "Đây là thứ rớt ra từ tên lính gác mà tôi đã xử lý, có thể tra ra được thân phận của đối phương."
Hạo Vân gật đầu rồi đưa thứ đó cho lính gác đứng phía sau: " Cậu có nhớ nơi đang giam giữ các dẫn đường không?" Huyết Thần gật đầu: "Nếu bọn chúng còn chưa phát hiện ra thì ngươi có thể tìm được họ ở chỗ này." Cầm lấy giấy bút trên bàn, Huyết Thần phác thảo sơ lược bản đồ, tuy không đẹp cho lắm nhưng cũng rất rõ ràng.
Huyết Thần dừng bút nhìn giản đồ trước mặt, trợ thủ bên cạnh Hạo Vân tiến đến nhận lấy tấm bản đồ, không ai nghi ngờ bản vẽ chân thật này, dẫn đường này luôn cho người ta những điều bất ngờ: "Tốt nhất là nhanh lên một chút, tôi không biết bọn chúng có biết tin tức gì liên quan đến tôi không, dù sao thì tôi với nhóm người của Hắc Xà cũng quen biết từ lâu rồi."
Người của quân đội nghe tới đây thì sắc mặt đều hoảng hốt: "Cậu biết thế lực ở nơi này sao?" Ánh mắt Hạo Vân nhìn Huyết Thần có chút ngưng trọng, Huyết Thần cũng chẳng để ý chuyện này: "Đúng vậy, tôi biết bốn đương gia của bọn chúng, nhưng hiện tại không rõ là ai đang nắm quyền Hắc Xà."
Hạo Vân nhìn chằm chăm vào mắt Huyết Thần: "Nhân tiện hỏi chút quan hệ của cậu với Hắc Xà là gì?" Cài này xuất phát từ tính cẩn thận của quân đội, bọn họ cần biết rõ ai bạn ai địch, Huyết Thần nhảy từ trên bàn xuống, đón nhận ánh mắt săm soi của mọi người.
Sau khi nhìn lướt một vòng thì cậu tùy ý mở miệng: "Cho nên tôi mới chán ghét quân đội, mấy kẻ luôn thích thăm dò cho tới cùng." Ánh mắt của đám lính gác dừng trên người Huyết Thần, Huyết Thần cũng giương mắt nhìn lại, không chút sợ hãi.
"Tôi không biết bản giới thiệu sơ lược mà Liên Bang đã cung cấp cho mấy người có nói qua chưa, tôi cũng không ngại giới thiệu, tôi là một dẫn đường hoang dã, trước đây mưu sinh tại hành tinh 53 tại biên giới, còn về nghề nghiệp thì tôi là một thợ săn."
"Thợ săn?" Từ này dùng ở chỗ này thật khiến người ta sởn cả gai óc: "Đúng vậy, thợ săn, thợ săn những phần thưởng từ quân đội, bốn đương gia của bọn họ vừa vặn chính là con mồi của tôi."
Hạo Vân nhìn đối phương, ánh mắt đối phương truyền đến một loại tín hiệu vô cùng nguy hiểm. "Nếu Phương Thiệu điều tra thì ông ta có thể cung cấp thêm thông tin cho mấy người đó." Hạo Vân nhìn chằm chằm Huyết Thần giống như đang muốn xác định xem cậu đang nói thật hay không, Huyết Thần cũng gương mắt nhìn lại đối phương.
Đầu ngón tay didi trán, Hạo Vân nhắm mắt suy tư chốc lát rồi mới mở miệng nói: "Chúng tôi bắt được một tên Ly Miêu, nhưng gã không chịu tiết lộ bất cứ điều gì, cậu biết gã này không?" "Đương nhiên.", "Có thể hỏi được gì không?", "Như ngươi mong muốn." Huyết Thần trả lời.
Tiếng bước chân vang vào bóng đêm, ánh đèn đứt quãng, cửa mở ra, một người tiến đến ngồi trước mặt, đó là một gương mặt trẻ tuổi, không mặc quân trang, tướng mạo tương đối xa lạ.
"Quân đội hết người rồi à." Ly Miêu bị trói trên giá nhe răng để lộ lợi nhiễu đỏ máu, cười khanh khách dị hợm, hai mắt vẩn đục đảo trên ngươi Huyết Thần một lượt, khuôn mặt vặn vẹo mang theo vẻ mặt điên khùng, tinh thần thể của y đang ngủ bên trong nhà giam, đôi mắt xanh lục tỏa ra sắc u tối.
Huyết Thần không để ý đến gã, chỉ vươn hai ngón tay nhìn Hạo Vân, Hạo Vân cúi đầu vẻ mặt mờ mịt. "Thuốc lá." Huyết Thần mở miệng nói, mà tên Ly Miêu bị trói chặt kia đột nhiên thân thể cứng đờ, đồng tử giãn rộng.
"Quân đội cấm hút thuốc." Hạo Vân nhìn hai ngón tay vươn về phía mình mà nói, Huyết Thần nhướng mày nghiêng đầu: "Xì gà loại tốt nhất, ngài trung tướng."
Hạo Vân nghe được lời này thì mặt nhăn như lão già, y không hiểu sao Huyết Thần lại biết được, sau đó lục túi quần: "Không có xì gà, chỉ có cái này." Sau khi nhìn chằm chằm mặt cậu một lúc, y sâu sắc hoài nghi người trước mặt này có thực sự là dẫn đường sao?
"Sao cũng được, tôi không kén chọn." Huyết Thần nhận lấy rồi tự nhiên châm thuốc, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Ly Miêu trước mắt mà mở miệng: "Đã lâu không thấy ông bạn già, lần đầu gặp mặt, ta là Huyết Thần."
Âm thanh quen thuộc vang vọng trong căn phòng, Ly Miêu không thể khống chế mà run rẩy vài cái, gã cắn chặt môi, thanh âm này, thanh âm này, giá đỡ phía sau vang lên từng tiếng keng keng, gã giãy giụa kịch liệt, xiềng xích đâm sâu tận xương nhưng dường như lại chẳng thấy đau.
Binh sĩ xung quanh thấy thế thì căng thẳng, Hạo Vân xua tay, ý bảo nơi này không có nguy hiểm, rồi lại quay mặt về phía Huyết Thần.
"Hẳn là đây là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy khuôn mặt của ta, không cần kích động vậy đâu, ta biết rằng lâu rồi mới được nghe thấy thanh âm của ta khiến ngươi rất hoài niệm nhưng yên tâm, tiếp theo ngươi sẽ còn được nghe ta nói nhiều mà." Huyết Thần thở ra một hơi, khói thuốc lượn lờ lan tỏa.
Thanh âm này không thể sai được, là cậu ta: "Vì sao ngươi lại ở đây, ngươi hẳn là nên ở biên giới 53." Gã cất tiếng, toàn thân như trong hố băng, ánh mắt không còn ánh sáng mà chỉ còn một khoảng đen tối, gã biết tất cả xong rồi.
"Ta được nhờ tới để hỏi ngươi mấy vấn đề, ta chỉ nói một lần, ngươi thừa biết thợ săn không có hiếu khách như quân đội chứ nhỉ, cũng không biết kiềm chế là gì đâu." Vì có thể dẫn dụ con mồi mà một thợ săn có thể dùng bất kỳ phương pháp gì, trong những tên cướp thì có thể coi là không từ thủ đoạn.
Có điều so với ngồi tính kế thì Huyết Thần thích trực tiếp xông vào hơn, sạch sẽ gọn gàng, một nhát là xong. Từng tiếng thở trong căn phòng đóng kín trở lên vô cùng rõ ràng, người đàn ông được gọi là Ly Miêu kia cũng dần bình tĩnh trở lại.
"Sao ta phải nói cho ngươi cơ chứ?" Gã ngẩng đầu nìn thẳng vào Huyết Thần, nhưng người kia lại chỉ sờ sờ cằm: "Đúng ha, sao ngươi phải nói cho ta nhỉ, đơn giản vì ta là Huyết Thần, mà ngươi thì sợ ta.". "Ta? Sợ ngươi?" Âm thanh của người đàn ông kia bỗng cao lên nhưng lại giống như miệng cọp gan thỏ, gã muốn dùng ánh mắt hung ác để đè ép Huyết Thần nhưng lại chỉ thấy ánh mắt đối phương bình tĩnh không một gợn sóng.
Trong nháy mắt, cũng chính cái chớp mắt này mà khí thế của người đàn ông kia giống như quả bóng bị đánh vào một phát thật mạnh, xịt hết không khí, lớp ngụy trang cũng bị lột xuống, gã thừa nhận bản thân đang sợ hãi trước người này.
"Vì sao trước đây lại tha cho ta?" Người đàn ông kia cúi đầu, giống như một con rối gỗ bị cắt đứt chỉ, hắn nhìn vào hai mắt Huyết Thần, như muốn tìm kiếm đáp án từ trong đó. "Ta nghĩ cái này và vấn đề ta muốn hỏi không liên quan cho lắm." Huyết Thần trả lời.
"Ta muốn biết!" Người đàn ông kia liều mạng giãy dụa: "Nói cho ta biết vì sao, ta sẽ trả lời tất cả những gì ngươi muốn biết." Vốn dĩ kế hoạch rất hoàn hảo, tỷ lệ chiến thắng của trận chiến này vốn là năm - năm, nhưng hiện tại Huyết Thần ở đây, thì kết cục cả trận chiến này đã có rồi.
Trong tổ chức có bao nhiêu người, cho dù chỉ là ngẫu nhiên nghe thấy cái tên này cũng khiến họ thức trắng cả đêm. Chỉ cần tin tức này lộ ra ngoài, liên minh giữa Hắc Xà cùng Tinh Sào sẽ sụp đổ trong nháy mắt, tất cả người của Hắc Xà sẽ liều mạng mà chạy như điên, cũng chẳng thể làm gì khác được, thực sự là bóng ma tâm lý quá lớn, chỉ một trận chiến mà khiến cho nguyên dàn lãnh đạo cao cấp của bọn họ gần như toàn diệt, thiếu chút nữa là nhổ đến tận gốc rồi.
Huyết Thần trầm mặc một chút rồi nói: "Ta không hề buông tha ngươi, không phải ngươi cũng đã chết hay sao?" Ly Miêu nghe xong lời này thì thân thể cứng đờ, cố ngẩng đầu nhìn về phía Huyết Thần, Huyết Thần hít một hơi thuốc trong tay: "Ngươi đã chết, từ trận chiến đó về sau, ngươi chưa từng tham gia bất kỳ cuộc chiến nào khác đúng không?"
Ly Miêu nghe xong lời này thì chợt nhớ ra từ sau trận chiến đó thì đã rất lâu rồi bản thân không ra ngoài, gã gần như quên mất chuyện này, gã cứ mãi ở trong căn ngày qua ngày, giống như chỉ ở đó mới khiến gã cảm thấy an toàn, ngay cả cơ giáp cũng rất lâu chưa chạm vào lại.
"Giết chết một người có hai cách, hủy diệt cơ thể, hoặc đánh nát linh hồn." Thanh âm vang vọng trong phòng, cũng vọng lại trong lòng người nọ, cửa phòng tra tấn bị đóng lại, bóng dáng xa lạ với thanh âm quen thuộc rời đi, trong phòng yên tĩnh trở lại, Ly Miêu cúi đầu, lát sâu thì có âm thanh vang lên giống như tiếng khóc lại giống như đang cười một cách điên cuồng.
Huyết Thần trở về trong phòng cũ, Hạo Vân nhận lấy văn kiện mà cấp dưới mang đến rồi lật xem qua, tên Ly Miêu kia khai rất chi tiết và đầy đủ. "Tướng quân, khẩu cung này có thể tin được sao?" Cấp dưới cảm thấy khẩu cung này dễ lấy quá nên có chút không tin tưởng, trong lòng vẫn lăn tăn. "Cầm đi đi, tin được." Hạo Vân mở miệng nói.
Tầm mắt dừng lại trên người Huyết Thần vài giây rồi mới nói: "Năm đó đã xảy ra chuyện gì?". Huyết Thần cần đĩa hoa quả lên, lấy tăm xiên vào một miếng rồi bỏ vào miệng, vẻ mặt vô tội ngẩng đầu: "Năm nào?". Hạo Vân nhìn cậu, di di mày: "Chính là cái năm mà cậu đã làm gì đó với Hắc Xà ấy."
"À, cái đó, lần đó đám lãnh đạo cấp cao của bọn họ đi dạo đến chỗ tôi, sau đó thì xảy ra xung đột." Lời vừa dứt thì Huyết Thần lại tiếp tục gặm hoa quả như một chú hamster: "Ngon ghê, muốn thử miếng không?"
Hạo Vân nhìn Huyết Thần, từ chối: "Không cần, cậu tự ăn đi." Trên đời này làm gì có con hamster nào hung tàn như vậy chứ. "Lúc bọn họ tấn công thì có tổng cộng bao nhiêu người?" Hạo Vân lại hỏi. Huyết Thần buông tăm xuống, nghĩ nghĩ rồi nói: "Cũng lâu rồi nên tôi không nhớ lắm, có điều đám sắt vụn từ cơ giáp bị đánh hạ bắn được hơn 5000 vạn, giá cũng rất tốt."
Huyết Thần xấu hổ nhưng cũng chẳng che giấu mà cười, thực sự cậu rất nghèo, lần nào Huyết Thần chi sa của cậu cần tu sửa cũng tốn kém vô cùng. Hạo Vân trầm mặc quay đầu, y cảm thấy tốt hơn hết là không nên tiếp tục tìm hiểu về chuyện này nữa, nếu không bản thân sẽ tức đến hộc máu mồm mất.
"Người xứng đôi đứng đầu danh sách của cậu là ai?" Hạo Vân cảm thấy bản thân nên chuẩn bị một chiếc quan tài tặng cho người anh em kia, dẫn đường này đáng sợ quá đi. "Tự nhiên hỏi cái này làm gì? Tôi không nhớ lắm, chỉ nhớ là hình như họ Nghiêm." Trước giờ Huyết Thần chưa từng để ý người xứng đôi với mình là ai, cậu chỉ coi đây là chuyện râu ria không cần để tâm, dù sao cũng chả ảnh hưởng gì.
Họ Nghiêm, trông đầu Hạo Vân hiện lên một người: "Không phải Nghiêm Hoa Miểu đấy chứ?". Đầu Huyết Thần ngừng động tác, suy nghĩ: "Hình như là vậy, nghe quen quen." Trong đầu Hạo Vân hiện lên gương mặt người kia, lính gác thế hệ trẻ mạnh nhất của Đế Quốc, gặp một dẫn đường cũng hung bạo khiến người ta khiếp sợ, chuyện tiếp theo thật khiến cho người ta mong chờ mà.
Nghiêm Hoa Miểu đang chấp hành nhiệm vụ ở một nơi không xa hắt xì một cái, cau mày, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng nhẽ có ai đó đang nhắc đến mình sao?
←Chương trước: Chương 14: ĐÂM TRÊN HỌNG SÚNG←
→Chương sau: Chương 16: THÍCH NGƯỜI NHƯ THẾ NÀO→
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT