CHƯƠNG 12: CÒN AI NÀO

EDITOR: RAIZEL

BETA: MARSELYNNE

Ngân hà vạn dặm, ngàn sao lấp lánh, rực rỡ vô cùng, nhân vật chính của chúng ta ngồi bên cửa sổ nhìn ra biển sao lấp lánh ngoài kia, nhóm dẫn dường phía sau hưng phấn lạ thường: "Trời ơi, đẹp quá đi, thật là đẹp." Cảnh sao trời này không hề hiếm lạ chỉ là bọn họ chưa từng thấy bao giờ, còn Huyết Thần lại có cảm giác gì.

Một cô gái nhỏ có những đốm tàn nhang đáng yêu trên mặt vọt đến bên người cậu: "Cậu từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy rồi sao? Nghe nói trước đây cậu thường xuyên du đãng khắp nơi, hẳn là cậu từng nhìn thấy những cảnh tượng còn đẹp hơn thế này đúng không?"

Lời nói này khiến không khí xung quanh bỗng nhiên lắng đọng lại, cô gái không hề có ý xấu nhưng trong lời nói lại đề cập đến một vấn đề khá nhạy cảm.

"Đương nhiên Huyết Thần nhà chúng ta vô cùng quen thuộc rồi, cậu ta là một dẫn đường hoang dại được nuôi dưỡng bên ngoài mà." Văn Khải đi tới ngồi xuống bên cạnh Huyết Thần: "Cũng đúng lúc nha, hay là chúng ta nói một chút về những chuyện bên ngoài đi."

Phần lớn mọi người ở đây vừa thức tỉnh đã bị đưa đến tháp dẫn đường, ngoại trừ một số con cháu quý tộc được gia tộc bảo vệ có thể có được một chút tự do thì những người còn lại đều không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài cho đến khi tìm được một lính gác xứng đôi.

(Lời Editor: mình thích thể loại lính gác dẫn đường nhưng mà lính gác dẫn đường mà mình thích nó không như này. Sao càng ngày càng giống kiểu cấm luyến của ABO ấy nhỉ (|||-_-))

Có điều chuyện này đối với bọn họ cũng không phải chuyện gì xấu, nếu bắt buộc phải lựa chọn giữa tự do và an toàn thì không phải ai cũng sẽ lựa chọn tự do.

"Bên ngoài sao? Không tệ lắm, chỉ cần ngươi chịu trả ra một cái giá đủ lớn." Ánh mát Huyết Thần nhìn xuyên qua dải ngân hà giống như muốn nhìn sang tận bên kia thế giới.

"Vậy sao? Cái giá mà ngươi phải trả là gì?" Văn Khải treo trên miệng nụ cười giả dối, một dẫn đường thì có cái gì để trả giá cơ chứ? Ngoại trừ bản thân thì bọn họ chẳng có gì cả.

"Mạng sống." Đã từng phải trả giá bằng cả tính mạng của mình, thời gian như bóng ma ăn mòn lấy quá khứ, giống như hai con người hoàn toàn bất đồng mang trên người cùng một khuôn mặt, thế giới ngoài kia đã mài cậu thành một thứ vũ khí sắc bén. Giết chết quá khứ của chính mình, trần trụi không chút che giấu.

Huyết Thần quay đầu, con người đỏ đậm khiến người ta sợ hãi, quanh thân trầm lặng khó dò, bàn tay hung hăng bạo trọn lấy cổ của Văn Khải.

Cảm giác hít thở không thông khiến vẻ mặt Văn Khải vô cùng khủng hoảng, vô thức lùi về phía sau vài bước đến tận khi đụng vào người khác, người kia khó chịu chửi thầm vài tiếng rồi mới bừng tỉnh mà toát mồ hôi lạnh.

Lúc này cậu đã hướng mắt ra phía ngoài, giống như tất cả vừa nãy chỉ là một cơn ảo giác nực cười, lạnh thấu tâm can, Văn Khải chuyển tầm mắt về dưới chân mình, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ cũ, dường như bị bóng tối ôm trọn lấy, bị chúng xâu xé cả thể xác lẫn linh hồn.

Người xung quanh không hiểu giữa hai người xảy ra chuyện gì, thì thầm với nhau: "Dựa theo hành trình do Đế quốc an bài thì hẳn là rất nhanh sẽ hạ cánh đúng không? Thật tuyệt vời, đây là lần đầu tiên tôi được tham quan một căn cứ quân sự đó."

"Tham quan cái gì chứ, cũng chẳng ở lại bao lâu, chỉ là tạm thời dừng lại để tiếp nhiên liệu thôi." Một người khác thì lẩm bẩm bất mãn. "Dù sao thì có cũng hơn không, tuy rằng trời sao bên ngoài rất đẹp nhưng nếu phải nhìn cả ba ngày chắc tôi mọc nấm mất."

Những lời nói dí dỏm xung quanh khiến cho vẻ mặt của Huyết Thần cũng thả lỏng một chút: "Những chốn xa lạ luôn khiến người ta hào hứng, có lẽ Đế quốc sẽ thú vị hơn liên bang một chút." Nghe nói so với Liên bang thì tôn sùng vũ lực hơn, như vậy rất tốt, thật khiến người ta hưng phấn.

Mấy ngày hành trình này đã khiến cho đám nhóc quen dần, bọn họ đang ở trong khoang vui đùa, hưởng thụ quãng thời gian này.

Nhóm lính gác bên ngoài có lẽ cũng bị ảnh hưởng, lời nói cũng mang theo ý cười: "Được rồi, chúng ta sắp phải hạ cánh rồi, tất cả chuẩn bị sẵn sàng." "Được". Các dẫn đường đều ngừng hành động và đáp lại, Huyết Thần cũng đứng lên đi theo.

"Tinh hạm chuẩn bị hạ cánh, chuẩn bị sẵn sàng." Sau một trận khói bụi mờ mịt, tinh hạm bình an đáp xuống trên trạm tiếp viện, các dẫn đường cũng lần đầu tiên được hít thở không khí bên ngoài tháp dẫn dường, khung cảnh mới lạ khiến bọn họ hưng phấn đến mức tim đập thình thịch.

Hai bên quân đội nói nói chuyện, sắp xếp chỗ nghỉ cho các dẫn đường, yêu cầu bọn họ ở lại nơi này một thời gian, ít nhất là qua đêm nay, binh lính dẫn bọn họ đi, mỗi người được phân vào một phòng riêng, tất cả đều được chuẩn bị đầy đủ, giống như không có gì cần bận tâm vậy.

"Đây là phòng của cậu, nếu không có chuyện gì thì không cần ra ngoài, dù sao thì nơi này của chúng tôi cũng là căn cứ quân sự, bên ngoài có rất nhiều lính gác, tuy bọn họ vô cùng ưu tú nhưng không đảm bảo bọn họ không quá phấn khích, có thể mang đến cho cậu vài phiền toái." Lính gác hướng dẫn nhắc nhở, Huyết Thần gật đầu.

Cửa bị đóng lại, Huyết Thần cẩn thận nhìn xung quanh, đi đến trước giường kéo tấm rèm ra, nhìn bên ngoài một lượt, trong đầu cũng nhớ lại tuyến đường vừa đi qua, suy đoán đại khái về vị trí của nơi này, nghịch mấy quyển sách ở đầu giường một chút, trên đó là một vài câu chuyện xưa thích hợp để ru ngủ, trừ cái này ra thì cũng chẳng có nội dung đặc biệt gì.

Phòng cũng không quá lớn nhưng những thứ cần thiết thì đều đủ cả, thậm chí ở đầu giường còn để vài chiếc gối ôm, nếu không ngủ được thì có thể ôm chúng cho dễ ngủ, rất tri kỷ.

Nằm trên giường, thay đồ ngủ, kéo đồ che đầu lại, căn phòng tự động điều chỉnh về chế độ ban đêm, Huyết Thần nhắm mắt, trong đầu thì hình dung lại hình dáng căn phòng, những đường cong đơn điệu đâm xuyên ngang dọc trong thế giới ý thức của cậu.

Tổng cộng có mấy giám sát, không rõ các hoạt động, kích cỡ thuộc loại F3 cũng không khó để qua mặt, tạm thời không có nguy hiểm.

Người máy chữa bệnh đi tới bên người Huyết Thần, quét tình trạng người cậu từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận cậu đã tiến vào giấc ngủ thì số liệu được đưa đến đầu não.

[Đã kiểm tra xong, đối tượng đã tiến vào giấc ngủ]

[Tiếp tục tiến hành giám sát] ngay sau đó đã có tín hiệu đáp trả, [Dạ] người máy chữa bệnh bên cạnh Huyết Thần đáp lại.

Đôi mắt trong bóng bêm mở ra, hai mắt Huyết Thần vô cùng tỉnh táo, không có chút gì giống như buồn ngủ, những ánh mắt xa lạ dõi theo khiến cậu có chút khó chịu, nhưng trong tình trạng không rõ ràng tình huống xung quanh thì cậu không thể làm gì khác lạ, ngược lại còn phải cố gắng làm cho hành động của mình sao cho hợp lẽ thường.

Áo ngủ to rộng trên người khiến cậu không có cảm giác an toàn, cậu không có thói quen măc áo ngủ, nếu nửa đêm có xảy ra chuyện gì thì đống quần áo này sẽ là một phiền phức lớn.

Nằm trên giường vươn xúc tua tinh thần rộng nhất có thể, tất cả đồ vật trong thế giới tinh thần đều không thể che giấu. Nhìn từng ngóc ngách trong căn phòng này một lượt, rồi chậm rãi lần ra bên ngoài, rất kỳ quái, là một căn cứ quân sự nhưng đến bóng dáng của một dẫn đường cũng không có thì thực sự vô lý.

"Leng keng." Người máy chữa bệnh kia quét qua quét lại người Huyết Thần mấy lần, hệ thống nghiêng đầu khó hiểu, người này đang gặp ác mộng sao? Sóng điện não hình như vẫn nhảy nhót nhưng thân thể thì thực sự đã chìm vào giấc ngủ.

"Cho nên ta nói ghét người máy chữa bệnh, thật là phiền phức." Có thể khống chế được nhịp tim cùng với thả lỏng cơ bắp lại vừa có thể bảo trì trạng thái đề phòng, hình như bên ngoài đã xảy ra chuyện gì đó, những xúc tua tinh thần tại nơi xa truyền đến các trận rung động, Huyết Thần tập trung thu tập tin tức.

Có tiếng súng, kích cỡ K37 tiêu chuẩn của quân đội, bên cạnh đó còn có chút âm thanh hỗn loạn, nhưng âm thanh của hai loại K1 cùng K94 cũng tương đối nhiều, xem ra ban đêm cũng không bình yên cho lắm, có lẽ tối nay sẽ không nhàm chán, cậu xoay người vùi đầu vào gối.

Ở trên giường ngọ nguậy vài cái, cẩn thận lấy ra một con chíp từ trong nút không gian của cơ giáp, đùa nghịch trên đầu ngón tay một lúc rồi mới yên lặng nắm chặt trong lòng bàn tay, tiếng súng đã ngừng, toàn bộ thời gian giao tranh khoảng 23 phút 19 giây, thời gian chiến đấu rất ngắn, xem ra trình độ của quân địch cũng chẳng ra sao, không thú vị, nhanh như vậy đã xong rồi, còn tưởng sẽ có chuyện gì đó phát sinh cơ chứ

Khoan đã, có gì đó không đúng cho lắm, nhân viên bên ngoài đã bị điều động đi, đã xảy ra chuyện gì? Huyết Thần bỗng nhiên mở mắt đứng phắt dậy, người máy chữa bệnh thấy vậy thì tiến tới gần Huyết Thần: "Xin hỏi ngài cần trợ giúp gì sao?" Huyết Thần lắc đầu "Chỉ là ác mộng thôi."

Huyết Thần xuất hiện đột ngột khiến cho hai binh sĩ canh gác chuẩn bị đổi ca kinh ngạc, hai bọn họ liếc nhìn rồi lại quay ra nhìn nhau: "Sao vậy, có chuyện gì sao?"

"Không có gì, chì là có nghe thấy một vài âm thanh nên bừng tỉnh thôi, có lẽ là nghe nhầm." Huyết Thần đánh giá người chuẩn bị đổi gác, thân hình đối phương cao lớn, lưng hùm vai gấu, trên người toàn là cơ bắp, từng khối nhô lên vô cùng tràn trề sức lực.

Nghe thấy Huyết Thần nói chuyện thì hắn hơi tiến lên nhưng lại bị một người khác giữ lại: "Có lẽ là cậu nghe nhầm rồi, tôi cùng hắn đứng chỗ này không nghe thấy gì cả."

"Có lẽ anh nói đúng, cơn ác mộng vừa rồi khiến đầu có tôi hơi loạn." Huyết Thần xoa nhẹ mấy lọn tóc màu đỏ, người lính gác nãy vừa dẫn đường cho Huyết Thần tiến lên gật đầu nói: "Giờ vẫn còn sớm, chúc cậu một đêm ngon giấc."

"Cảm ơn, buổi tối an lành." Huyết Thần xoay người, nhấc chân đi vào phòng, điều này chỉ giống như nhạc đệm cho đêm nay.

Người đàn ông kia cúi đầu chuẩn bị rời đi nhưng từ phía sau đột nhiên có cơn gió lao đến đánh úp, Huyết Thần xoay người đá vào xương sườn của người kia, công kích chớp nhoáng không kịp phòng bị, mà cho dù có phòng bị cũng chẳng ích gì, đến hai quyền của Huyết Thần hắn cũng chả đỡ được, thân thể bay ngược về sau đập vào tường phụt cả máu.

Người đàn ông lưng hùm kia thấy vậy thì tvung quyền muốn đánh vào mặt Huyết Thần, nhưng lại bị một lực mạnh mẽ ngăn lại, một tiếng vang lớn vọng khắp hành lang, người đàn ông kia bị đánh bay, thân thể bay về sâu ba thước, bàn tay nắm chặt, từ xương tay chuyền đến từng cơn đau đớn, khốn kiếp, người trước mặt này thực sự là dẫn đường sao?

Không quan tâm đến thể diện nữa, lúc này mà muốn lấy lại thể diện thì chỉ có thể dùng mạng ra đổi, hắn móc một khẩu súng ra từ bên hông, nhưng không kịp nổ súng thì đầu đã ăn một đòn, sau một giây hoảng hốt thì ngay sau đó hắn cảm giác được cổ bị kim loại kìm chặt, bên tai truyền đến tiếng vỡ giòn tan, sau vài giây giãy dụa tứ chi liền buông thõng xuống.

"Đội trưởng binh đoàn thứ mười ba của binh đoàn Hắc Xà, cũng không thể trách người khác, chỉ có thể trách người sợ nổi danh heo sợ mập." Làm thợ săn còn không phân biệt được rõ đâu mới là con mồi, Huyết Thần buông tay, thi thể cũng theo đó mà rơi xuống đất, bàn tay tùy tiện lau lên áo ngủ để lau đi vết máu, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng hẳn là không phải chuyện tốt.

Đầu lĩnh của binh đoàn Hắc Xà, là một binh đoàn nhưng danh tiếng còn xấu hơn cả cướp vũ trụ: "Xem ra tin tức không sai, Hắc Xà cùng Tinh Sào liên hợp." Ít nhất thì lão già không có lợi không dậy sớm kia sẽ không vô duyên vô cớ tấn công một căn cứ quân sự.

Hiện tại thực sự bất ổn, Tinh Sào hoạt động quá thường xuyên, Huyết Thần đi kiểm tra hiện trường một chút, dụng cụ che chắn bị đặt trong phòng, tin tưởng mấy nhóc kia sẽ không kịp phản ứng, có điều thứ này chỉ có thể tranh thủ được một chút thời gian.

Lục soát người của gã lính gác ngã ở góc tường kia, lấy giấy tờ tùy thân cùng với quang não dùng để nhận diện thân phận của hắn, nếu có thể tìm được người của quân đội rồi xác minh một chút, biết đâu sẽ tìm ra được điều bất ngờ, may mắn một chút còn có thể tìm được nguyên nhân của mọi chuyện.

Nơi này là chốn thị phi, rắc rối muôn nơi, trước hết cứ tìm phía quân đội để tìm hiểu tình huống hiện tại cái đã, nơi này quá mức dị thường, nếu phải hình dung thì giống như ngay từ đầu đã bị chiếm mất rồi vậy.

Nếu đúng là vậy thì không thể chỉ bằng sức lực của mình cậu có thể giải quyết được, huống chi những dẫn đường kia vẫn nằm trong bay bọn chúng.

Thật phiền phức, nếu có một đội lính gác thì cậu có thể san phẳng nơi này trong chốc lát rồi, có điều quên mất, hiện tại đứng đầu Hắc Xà là ai?

Huyết Thần bẻ ngón tay, nhị đương gia đã bị cậu tiễn vào ngục, nhị đương gia thì bị cậu bắn vỡ đầu, tam đương gia thì từ khi chốn về không còn thấy ló mặt ra nữa, tứ đương gia thì bị cậu đưa tới một hành tinh nguyên thủy, hiện tại hẳn là đang đi khai hoang...

Vậy nên, bọn họ còn ai nhỉ?

+++

Tác giả có lời muốn nói: Dệt một câu chuyện xưa làm bàn đạp cho hai người gặp nhau, đương nhiên là không phải tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân gì, đơn giản vì đây là cường công cường thụ.

←Chương trước: Chương 11: RA OAI PHỦ ĐẦU←

→Chương sau: Chương 13: MANG TA TRỞ VỀ NHA→

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play