Nếu lời nói của Tề Tiểu Mẫn và Trịnh Minh là đúng, thế giới Ác mộng mà mỗi lần bọn họ trải qua sẽ hoàn toàn khác. Không ai biết thế giới Ác mộng kế tiếp mà họ sẽ trải qua sẽ như thế nào, có lẽ là những hòn đảo trên biển, có lẽ là những khách sạn bỏ hoang có ma quỷ, cũng có lẽ là những trường bị bỏ hoang có tiếng bước chân vào ban đêm, có lẽ đó là một bệnh viện đầy máu …

Nhìn vào bóng tối trước mặt, Tô Tử Mặc giống như nhìn vào hộp Pandora, cái hộp không thể biết trước kết quả nếu không mở nó ra.

Sau đó, anh bước vào.

Cảm giác bị bóng tối bao phủ ngay lập tức khiến Tô Tử Mặc hoảng hốt một chút. Sau khi ánh sáng trước mặt anh trở lại bình thường, anh thấy rằng mình đang ở trong một cái thang máy trông rất bình thường, hơn nữa ở đây không có ai khác ngoài anh cả!

Phải biết rằng, cái thế giới Ác mộng mà Tô Tử Mặc tham gia lần trước, khi anh xuất hiện thì đã có vài người đứng bên cạnh rồi.

Bởi vì không gian của thang máy khá rộng và trống trải, Tô Tử Mặc liếc mắt một chút liền nhìn thấy có một chiếc ô dài màu đen nằm ở góc của thang máy.

Đây là một chiếc ô dài, có vẻ được làm rất tinh vi. Vải được sử dụng làm bề mặt ô che màu đen rất mềm mại. Dây buộc ô có gắn một cái nút được chạm khắc tinh xảo và rất chi tiết.

Ngoài ra, tay cầm của chiếc ô cũng có màu bạc, nó cũng được chạm khắc nông với những hoa văn không biết tên, nhìn nó không giống như một chiếc ô, mà nó càng giống như là một cây gậy chống của nhà giàu.

Nhưng nó thực sự là một chiếc ô, hơn nữa điều thu hút Tô Tử Mặc không phải là sự tinh xảo của cái ô mà là những ghi chú kỳ lạ anh nhìn thấy qua cặp kính trên trên mũi.

[Ô che mưa màu đen (???)]

[Giá:??? ]

[Miêu tả:??? ]

Tô Tử Mặc không biết dấu chấm hỏi trên màn hình có ý gì và không biết tại sao chiếc ô này lại xuất hiện ở đây, nhưng anh biết rằng anh nên mang chiếc ô này từ thế giới Ác mộng đi ra, nếu không anh có thể ở một ngày trong tương lai hối hận.

Ngay khi anh cầm chiếc ô trong tay, anh cảm thấy chiếc ô có chút bất đồng với vẻ bề ngoài của nó, thang máy “đinh” một tiếng liền mở ra. Tô Tử Mặc quan sát trong vài giây, rồi bước ra khỏi thang máy mà không chút do dự, ngay sau đó xuất hiện trước mặt anh là một hành lang kỳ lạ.

May mắn thay, lần này Tô Tử Mặc tiến vào không phải ở trong một khách sạn cũ nát đầy ánh nến tối tăm, mà xuất hiện trong một tòa nhà văn phòng nơi có trang trí và thiết bị dường như rất hiện đại, hành lang có ánh đèn sáng tỏ, cùng với cây xanh xen lẫn trong cửa kính làm cho thế giới này không giống thế giới Ác mộng lắm.

Điều khiến Tô Tử Mặc kinh ngạc nhất là trên toàn bộ hành lang chỉ có duy nhất một người chính là anh ta, liền nửa cái người rèn luyện đều không có!

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây không phải là thế giới Ác mộng sao?” Tô Tử Mặc đeo túi leo núi, trông anh thoạt nhìn như vừa mới tham gia đội leo núi vậy nhưng lại cùng các đồng đội chia tay ở trong văn phòng!

Theo bản năng, anh duỗi tay ra phía sau, rồi nắm lấy cái tay nắm cửa quen thuộc, Tô Tử Mặc đem những người rèn luyện và thế giới Ác mộng đầu tiên vứt sang một bên, theo anh so với những điều này thì việc nhập hàng hóa càng quan trọng hơn.

Nếu không có người rèn luyện thì quá trình nhập hàng có vẻ sẽ thuận lợi hơn chút.

"Đây là... Học viện huấn luyện? Viện giáo dục?"

Sau khi đi bộ dọc theo hành lang một lúc, Tô Tử Mặc đã tìm thấy dòng chữ "Học viện huấn luyện Đức Nhã" được ấn chìm vào lớp tường kính pha lê. Ngoại trừ quầy lễ tân ở gần thang máy của học viện huấn luyện, cả hai bên của hành lang đều là các lớp học lớn được phân chia bằng các bức tường kính, ở cửa đều treo các biển hiệu để phân chia lớp học.

Nhìn qua anh liền thấy được lớp luyện nói, lớp luyện viết, lớp học nghệ thuật và lớp học khiêu vũ. Tô Tử Mặc thử mở cửa kính của lớp học nghệ thuật ngay bên cạnh anh ta, nhưng anh phát hiện ra cửa này đã bị khóa chặt, không thể mở ra được.

Tuy nhiên, ngay cả như vậy, Tô Tử Mặc đã tìm thấy rất nhiều thứ có thể được sử dụng như một loại hàng hóa tại quầy lễ tân của học viện huấn luyện, chẳng hạn như một vài hộp đựng kẹp giấy, mấy quyển số tay mới tinh, trong ngăn kéo có bút bi chưa sử dụng, trong ngăn tủ có một ít giấy rút…... Tất cả những thứ này được sản xuất bởi "thương hiệu Ác mộng".

Bởi vì nó được sản xuất bởi "thương hiệu Ác mộng" cho nên Tô Tử Mặc mới có thể nhận ra nó. Những thứ còn lại... Ngay cả khi Tô Tử Mặc cực kỳ đói bụng, anh cũng không chạm vào bất kỳ đồ ăn vặt nào trong ngăn kéo cả.

Đeo lại ba lô, Tô Tử Mặc đi sâu vào hành lang trước mặt.

Lúc anh càn quét đồ vật ở quầy lễ tân, anh dường như nghe thấy có rất nhiều tiếng động từ cuối hành lang truyền đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play