Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Ngay khi Cố Hoài chụp ảnh, Tống Thu Thu cũng đồng thời nhấn nút quay.

Vì thế, hai người đã chụp được ảnh Lăng Phong ngã nhào dưới mặt đất ở hai góc chụp khác nhau.

Về sau...

Đoạn video và tấm ảnh ấy còn được tạo thành VCR đặt ở hôn lễ của Kỳ Nguyệt và Cố Hoài.

(*) VCR (Video cassette recorder): Video ngắn được phát trong một dịp nào đó.

...

Vào lúc này, sắc mặt đã Lăng Phong đen như đáy nồi, anh ta cố gắng đỡ eo bò dậy, phủi mấy cọng cỏ dính trên người.

Biết ngay mà!

Biết ngay là không nên đến đây mà!

Bây giờ thì hay rồi, cố chấp chạy theo ba người kia, kết quả không những bị nhét thức ăn cho chó vào mồm, mà còn bị ba người họ cấu kết đẩy ra ngoài, ngã lăn lộn dưới đất.

Kỳ Nguyệt kinh ngạc: "Các cậu... Lăng Phong, cậu không sao chứ?"

Lăng Phong xoa eo, méo mặt nói:"Im fine! Thank you! Không cần xen vào sống chết của tôi, các người cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi!"

Kỳ Nguyệt dở khóc dở cười.

Tô Tiểu Đường câm nín nhìn Lăng Phong: "Cậu như vậy thì sao người ta tiếp tục được nữa!"

Thật là, cô còn muốn ăn thêm cẩu lương mà!

Tống Thu Thu cũng phụ họa, đội nồi cho Lăng Phong: "Đúng vậy đúng vậy! Lăng Phong, cậu đúng là kì cục, người ta vất vả lắm mới đoàn tụ mà!"

Lăng Phong không nói nên lời: "Còn không phải do các cậu đẩy nhau nên tôi mới ngã à?"

Dù sao cũng lộ rồi, Giang Lãng cũng mặc kệ luôn, vén tay áo bước ra ngoài: "Tớ nói này lão Cố, cậu thật không có nghĩa khí! Tớ vẫn luôn cho rằng cậu bị người khác xúi giục, bị ép phải phản bội bọn tớ, ai dè là do cậu cầm gậy khởi nghĩa! Ôi, đúng là ngàn phòng vạn phòng, cướp nhà khó phòng mà!"

Lăng Phong vừa rồi còn giận dỗi, bây giờ lại đảo mắt, mở ra hình thức hóng chuyện: "Không được không được, tớ rất tò mò. Lão Cố, cậu thích bạn học khoai tây từ khi nào thế? Hôm chúng ta tụ tập chơi bắn súng, cậu và bạn học khoai tây mới gặp nhau lần đầu thôi mà, đúng không?"

Nghe thấy câu hỏi của Lăng Phong, Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường cũng dõi mắt sang Cố Hoài, đây cũng là vấn đề mà các cô tò mò nhất.

Đừng nói bọn họ, kể cả đương sự Kỳ Nguyệt cũng khá tò mò.

Đối với vấn đề của Lăng Phong, Cố Hoài không trả lời, nhưng cũng không phủ nhận.

Thấy vẻ mặt ngầm đồng ý của anh, Giang Lãng khó tin: "Không thể nào! Lúc ấy bạn học khoai tây làm gì mà khiến cậu nhất kiến chung tình, thậm chí còn không tiếc bắn trượt bia thế?"

Tống Thu Thu nhìn về phía Kỳ Nguyệt: "Đúng vậy! Nguyệt bảo, lúc ấy cậu làm gì vậy?"

Kỳ Nguyệt cẩn thận nhớ lại hôm đó, không hề có chút ấn tượng gì: "Hả? Tớ không biết... Cả ngày hôm đó tớ chỉ đào khoai tây thôi."

Tống Thu Thu cũng trầm ngâm: "Cũng đúng, hôm đó tớ cũng ở đấy, quả thật cả ngày hôm ấy chúng ta chỉ đào khoai tây thôi!"

Kỳ Nguyệt càng cảm thấy mờ mịt, chẳng lẽ hôm đó đã xảy ra chuyện gì mà cô không nhớ sao?

Nhưng cô chắc chắn trước lúc Cố Hoài nhờ vả, cô chưa từng gặp Cố Hoài mà.

"Trước kia chúng ta từng gặp nhau sao?" Kỳ Nguyệt hỏi.

Cố Hoài trầm mặc hai giây, sau đó đáp: "Không có."

"Vậy... vì sao cậu lại thích tớ?" Kỳ Nguyệt càng khó hiểu.

Nghe vậy, đôi mắt Cố Hoài phiếm lên ý cười dịu dàng, anh dừng một chút rồi nói: "Bởi vì... Dáng vẻ nghiêm túc đào khoai của cậu rất đáng yêu."

Kỳ Nguyệt: "..."

Giang Lãng: "..."

Lăng Phong: "..."

Tống Thu Thu: "..."

Tô Tiểu Đường: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play