Kỳ Nguyệt vừa vào phòng đã được hai bạn nhỏ nào đó tiếp đón nồng nhiệt.
Tống Thu Thu: "Nguyệt bảo! Cậu về rồi!"
Tô Tiểu Đường mở điện thoại lên xem giờ: "Mở cửa phòng trước khi kí túc xá đóng cửa một giây! Lợi hại nha Nguyệt bảo!"
Kỳ Nguyệt: "Các cậu vẫn chưa ngủ sao?"
Tống Thu Thu nhanh chóng lấy ra hạt dưa, đồ ăn vặt cùng một rổ dâu tây đã rửa sạch: "Tại bọn tớ đang đợi cậu đó! Mau tới đây tới đây! Cậu kể đi, cậu với lão đại hẹn hò thế nào vậy?"
Kỳ Nguyệt cạn lời: "Ngày mai còn phải dậy sớm đấy, cậu chắc không muốn ngủ sớm chứ?"
"Ngủ cái gì mà ngủ! Tớ đang ở tuổi thanh niên sức dài vai rộng, ngủ làm gì! Sao có thể ngủ được chứ!" Tống Thu Thu đè Kỳ Nguyệt xuống ghế.
Tô Tiểu Đường nhanh nhảu lấy ra một bộ làm móng: "Ôi dào! Còn sớm mà, không vội! Cậu tới đây, tớ làm móng cho cậu, tớ vừa học được vài kiểu mới đó! Dù sao cũng đang rảnh, chúng ta tâm sự một chút đi!"
Kỳ Nguyệt: "..."
Kỳ Nguyệt câm nín, sau khi ngồi xuống làm móng, các cô cũng bắt đầu nói chuyện.
Nghe thấy chuyện cô đụng phải Sở Mộ Phàm, Tống Thu Thu nhai một nhắm hạt dưa, chỉ hận lúc đó không có mặt để cào chết anh ta: "Má! Tức chết tớ! Loại thời điểm đó lại không có tớ!!!"
Kỳ Nguyệt gật đầu tán thành: "Tớ cũng thấy thế! Nếu có cậu, chắc chắn cậu sẽ làm tốt hơn tớ!"
Tống Thu Thu: "Đúng vậy! Cậu nhân từ quá rồi!"
Tô Tiểu Đường lắc đầu: "Nguyệt bảo, rốt cuộc Sở Mộ Phàm đó có ý gì vậy? Lúc trước thêm wechat của cậu, bây giờ thì cố ý gây hấn bắt lỗi Cố Hoài, còn nói những lời đó..."
Tống Thu Thu bĩu môi: "Còn cần phải hỏi nữa sao? Cậu ta tự luyến cho rằng Nguyệt bảo không thể quên cậu ta, cộng thêm nhớ đến sự tốt đẹp của Nguyệt bảo nên muốn tìm cảm giác tồn tại ấy mà! Không ngờ Nguyệt bảo đã thích người khác, người đó còn đẹp trai ưu tú hơn cậu ta gấp mấy lần, cậu ta cảm thấy mất cân bằng nên muốn đánh bại đại thần, ai dè Nguyệt bảo của chúng ta không nể mặt, bá đạo bảo vệ "chồng" bằng cách hành chết cậu ta..."
Tô Tiểu Đường vừa sơn móng tay, vừa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Thì ra là thế!"
Kỳ Nguyệt: "..." Được rồi, hình như nói vậy cũng không sai.
Tống Thu Thu hí hửng nhìn Kỳ Nguyệt, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao nữa!"
"Sau đó bọn tớ đi khỏi đó thôi. Ăn cơm, xem phim, đi dạo chợ đêm rồi về." Kỳ Nguyệt trả lời thành thật.
Tống Thu Thu cảm thấy hơi khó tin: "What? Các cậu hẹn hò chỉ vậy thôi sao?"
Tô Tiểu Đường phụ họa: "Chỉ có thế thôi hả?"
Kỳ Nguyệt bật cười: "Nếu không thì sao? Giọng điệu của các cậu như thể khi bọn tớ hẹn hò phải phát sinh chuyện kịch tính như giải cứu thế giới ấy!"
Tống Thu Thu cắn hạt dưa: "Tớ chỉ bất ngờ thôi! Lão đại không vướng khói lửa nhân gian thật sự hạ phàm rồi!"
Tô Tiểu Đường: "Thật không ngờ lão đại yêu đương lại giống người phàm đến thế!"
Tống Thu Thu liếc xéo Kỳ Nguyệt: "Thật ra á, tớ càng khó tin khi thấy Nguyệt bảo yêu đương giống người thường đến vậy đó!"
Tô Tiểu Đường bật cười: "Ơ kìa! Cậu nói thế tớ càng cảm thấy lão đại lợi hại hơn rồi, đánh bại cả khoai tây trong lòng Nguyệt bảo!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT