Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Sau khi đến sàn đấu cao cấp, nữ lễ tân sắp xếp cho Kỳ Nguyệt một huấn luyện viên.

Bởi vì có nhiều người đến đây cho rằng mình rất giỏi, nhưng trên thực tế trình độ lại gà mờ, xuất phát từ thái độ cẩn thận, huấn luyện viên giải thích cho Kỳ Nguyệt về quy tắc và những việc cần chú ý.

Kỳ Nguyệt kiên nhẫn nghe, sau đó đổi sang đồ bảo hộ.

...

Rất nhanh, trận so tài giữa Kỳ Nguyệt và huấn luyện viên được không ít người vây xem.

Trong đó có một cô gái mặc váy Chanel nói: "Thật lợi hại! Sao trước đây tôi không biết chỗ này có huấn luyện viên lợi hại như thế nhỉ, còn đánh bại cả huấn luyện viên Trần, đây là huấn luyện viên mới ở chỗ này sao? Có thể để anh ấy làm huấn luyện viên của tôi không?"

Người đàn ông mặc đồ bảo hộ bên cạnh cười đáp: "Tiết tiểu thư, cô đừng nói đùa, bạn trai cô lợi hại như vậy, còn cần huấn luyện viên làm gì nữa!"

Đại khái hơi không vui khi nghe bạn gái mình khen người đàn ông khác, chân mày của bạn trai cô gái đó hơi nhướn lên: "Lợi hại đến thế sao?"

Nói xong, anh ta bước đến trước một bước, nói với Kỳ Nguyệt: "Người anh em, đấu một ván không?"

Ván đấu vừa kết thúc, Kỳ Nguyệt tháo mặt nạ bảo vệ đầu xuống, theo bản năng nhìn về phía giọng nói.

Giây tiếp theo, ánh mắt Kỳ Nguyệt hơi nhíu lại, sắc mặt mang theo vài phần cạn lời.

Sở Mộ Phàm...?

Sao lại là cậu ta?

Ngay khi thấy đối phương là Kỳ Nguyệt, đồng tử Sở Mộ Phàm cũng co rút.

Ánh nắng vàng từ ô cửa sổ mang phong cách châu Âu cổ điển sau lưng thiếu nữ chiếu lên mái tóc cô, thiếu nữ mở mặt nạ bảo hộ màu đen, làm lộ ra vầng trán thấm một tầng mồ hôi mỏng và gò má ửng hồng, tóc đuôi ngựa đen nhánh đung đưa...

Trong nháy mắt, Sở Mộ Phàm cho rằng mình đã quay về hội quán đấu kiếm năm mười tám tuổi.

"Kỳ Nguyệt..."

Vừa rồi Kỳ Nguyệt mang mặt nạ, thế đánh lại vô cùng dũng mãnh, phong cách cứng cỏi kia hoàn toàn không giống một cô gái, cho nên không ai ngờ bên dưới lớp mặt nạ là một thiếu nữ.

Càng trùng hợp hơn người này lại là Kỳ Nguyệt.

"Kỳ tiểu thư!" Tiết Mộng Thiến cũng cảm thấy bất ngờ, vô tình bắt gặp biểu cảm hoảng hốt của Sở Mộ Phàm khiến cô ta cảm thấy hơi khó chịu, vì thế cô ta níu lấy cánh tay Sở Mộ Phàm, nói: "Mộ Phàm, không ngờ lại gặp Kỳ tiểu thư, trùng hợp nhỉ!"

Sở Mộ Phàm lấy lại tinh thần: "Kỳ Nguyệt... Thật trùng hợp, không ngờ lại gặp cậu ở đây... Cậu..."

Lời còn chưa dứt, anh ta đã thấy Cố Hoài cầm nước suối bước đến.

Thấy thế, Sở Mộ Phàm hơi nhíu mày: "Cố tiên sinh, cậu cũng ở đây sao... Rất vui khi gặp lại cậu."

Cố Hoài gật đầu, đưa nước cho Kỳ Nguyệt, sắc mặt không có biểu cảm gì.

Khác với anh, biểu cảm khó chịu của Kỳ Nguyệt bị quấy rầy khi đang hẹn hò lại hiện khá rõ.

Lần đầu tiên đến đây đụng phải họ thì thôi đi, sao lần thứ hai còn đụng trúng là sao?

Sở Mộ Phàm hoàn toàn không để ý đến vẻ không vui của Kỳ Nguyệt, trực tiếp tiến lên chào hỏi: "Kỳ Nguyệt, lần trước không thể so tài với cậu khiến tớ vẫn luôn thấy tiếc nuối, hôm nay trùng hợp gặp nhau, chi bằng chúng ta đấu vài ván đi? Trình độ của huấn luyện viên ở đây chắc chắn không đủ khiến cậu thỏa chí!"

Kỳ Nguyệt vừa cởi giáp áo bảo hộ vừa đáp: "Không chơi."

Vừa nói cô vừa chửi thầm trong bụng: Cậu cho rằng chơi với cậu thì có thể thỏa chí chắc?

Sở Mộ Phàm bị từ chối thì bày ra biểu cảm bất đắc dĩ: "Kỳ Nguyệt, dù sao chúng ta cũng là bạn học cũ, nhiều năm không gặp rồi, chẳng lẽ không thể nể mặt nhau sao? Cậu quá tuyệt tình rồi đấy!"

Kỳ Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, lời ít mà ý nhiều: "Cậu quá gà."

Sở Mộ Phàm: "..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play