Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Ban đêm, Trần gia.

"Sao Tiểu Cảnh vẫn chưa về nhỉ? Gửi tin nhắn không trả lời, gọi điện cũng không bắt máy, sẽ không phải bị bám lấy đấy chứ..." Trần phu nhân cau mày.

Sắc mặt Vu Thục Hoa cũng có chút khó coi, áy náy nói: "Haiz, đứa nhỏ Nguyệt Nguyệt này thật không hiểu chuyện... Nếu không để em xử lý nhé! Em nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa!"

Ngay tại lúc hai người đang sốt ruột chờ đợi, Trần Cảnh cuối cùng cũng trở về với mùi rượu nồng nặc.

Trần phu nhân thấy vậy thì vội đỡ anh ta: "Ui! Tiểu Cảnh, sao trễ vậy con mới về, còn uống nhiều rượu như vậy? Không phải con đi tìm Kỳ Nguyệt sao? Hai đứa uống rượu?"

Sắc mặt Trần Cảnh đen lại: "Không phải cùng Kỳ Nguyệt... Con uống rượu với bạn..."

Trần phu nhân nghi hoặc: "Chẳng phải con đi tìm Kỳ Nguyệt ư? Sao lại đi uống rượu với bạn?"

Trần Cảnh ậm ờ đáp: "Kỳ Nguyệt... Con đi tìm Kỳ Nguyệt, trên đường về gặp bạn, nên rủ nhau đi uống vài ly, trong KTV hơi ồn, nên con không bắt máy được, xin lỗi mẹ..."

Anh ta thật sự không muốn về nhà, bởi vì không có mặt mũi nói chuyện đó, chỉ có thể hẹn bạn ra ngoài để giết thời gian.

"Không sao không sao, có tìm Kỳ Nguyệt là được rồi! Vậy con có nói rõ với Kỳ Nguyệt chưa?" Trần phu nhân vội hỏi.

Nếu có thể, Trần Cảnh thật không muốn nhắc đến chuyện này một chữ gì cả, nhưng bây giờ người hai nhà đang chờ câu trả lời của anh ta, anh ta dù muốn tránh, cũng chỉ tránh được một thời gian mà thôi.

Trần Cảnh không trốn tránh được, nên chỉ đành ủ rũ đáp: "Đã nói, là chúng ta hiểu lầm, Kỳ Nguyệt căn bản không có ý gì với con, chuyện này sau này không nên nhắc lại nữa."

"Cái gì?" Trần phu nhân biến sắc, "Tiểu Cảnh, con chắc chưa? Lỡ như Kỳ Nguyệt... Lấy lui làm tiến thì sao? Con chắc chắn đã nói rõ rồi chứ? Có thể con không quá hiểu tâm tư của con gái, lỡ nó..."

Trần Cảnh không nhịn được cắt lời mẹ mình: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, thật sự là hiểu lầm, người ta đã có bạn trai rồi!"

"Cái gì? Kỳ Nguyệt có bạn trai?" Trần phu nhân ngẩn người, theo bản năng nhìn vợ chồng Vu Thục Hoa.

Nhưng, Vu Thục Hoa với Kỳ Vạn Lý cũng bất ngờ không kém.

Vu Thục Hoa sửng sờ đáp: "Không... Không có! Chưa từng nghe nó nhắc qua!"

"Bạn trai..." Không biết nghĩ đến điều gì, Kỳ Trăn lộ ra vẻ suy tư.

Lúc này, Trần tổng đứng ra giảng hòa: "Ha ha, bây giờ tụi nhỏ có chút bí mật cũng là chuyện thường, có lẽ chỉ không nói cho người nhà thôi..."

Thật ra người nhà họ Trần có thể nhìn ra quan hệ giữa Kỳ Nguyệt và người nhà không tốt lắm, cho nên giấu chuyện yêu đương cũng là thường tình.

Sắc mặt Vu Thục Hoa hơi trầm xuống: "Đứa nhỏ này! Sao không chịu nói sớm với em!"

Chuyện lớn như thế, người làm mẹ như bà ta không biết gì cả, mà nghe được từ miệng người khác, khó tránh khỏi không nén được giận.

Kỳ Trăn cắn môi, lộ vẻ khổ sở, thấp giọng nói: "Nếu chị ấy đã có bạn trai, tại sao vẫn muốn làm thế..."

Trần phu nhân nghe vậy cũng cau mày phụ họa: "Đúng vậy! Đã có bạn trai càng không nên nhớ thương đối tượng của em gái..."

Nghe thế, sắc mặt Vu Thục Hoa với Kỳ Vạn Lý đều có chút khó coi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play