Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Trước mặt Kỳ Thiên Lý tối sầm như muốn ngất tới nơi.

"Con... con con con... Con muốn làm chú tức chết có phải không! Con là con gái đấy! Sao lại chủ động cầu hôn người ta! Ngày thường chú dạy con thế nào hả?"

Kỳ Nguyệt bĩu môi: "Chú hai, sao chú dễ quên thế? Việc này vốn là do chú dạy cháu mà?"

Kỳ Thiên Lý trợn mắt: "Con còn dám trợn mắt nói dối, sao chú có thể dạy con thứ này?"

Kỳ Nguyệt: "Sao lại không phải chú dạy! Chả phải từ bé chú đã dạy cháu là nam nữ bình đẳng, việc đàn ông có thể làm, thì phụ nữ cũng có thể làm sao? Cho nên sao cháu lại không thể chủ động cầu hôn? Hơn nữa cũng chính chú đã nói thích người ta thì phải dũng cảm chủ động, không đúng sao?"

Kỳ Thiên Lý: "..."

Kỳ Nguyệt làm bộ ấm ức: "Cháu nghe lời chú dạy cũng là sai sao?"

Kỳ Thiên Lý cảm thấy mình còn ấm ức hơn: "Chú cũng đâu dạy con dũng cảm đến mức đó!"

Kỳ Nguyệt: "Chú có đó! Chú còn nói do dự sẽ bại trận, không quyết đoán sẽ trắng tay! Cháu cảm thấy rất có đạo lý!"

Kỳ Thiên Lý suy sụp tới nơi: "Đó là chú chơi game nên thuận miệng nói! Thuận miệng nói thôi! Sao cháu nghe theo răm rắp vậy!"

Chú thật... cảm ơn cháu vì đã nghe lời vậy đó!!!

Kỳ Thiên Lý quả thật khóc không ra nước mắt, ông không ngờ đầu sỏ gây tội lại là bản thân.

Lúc này, Cố Hoài mở miệng: "Chú Kỳ, thật ra chú nuôi dạy Kỳ Nguyệt rất tốt."

Kỳ Thiên Lý ngạc nhiên nhìn Cố Hoài, do dự hỏi: "Gì? Cậu cảm thấy tôi dạy tốt? Cậu có biết nó ba ngày leo cây hai ngày leo nóc nhà dỡ ngói, ngã gãy chân cũng không ngồi yên, chân chưa kịp lành lại bắt đầu nhảy nhỏ khắp núi đồi, có con gái nhà ai giống nó đâu chứ..."

Kỳ Nguyệt sốt ruột: "Chú hai, chú nói không lại bèn chuyển sang vạch trần quá khứ của cháu sao! Chú có phải chú ruột không đấy!"

Cố Hoài dịu dàng nhìn cô gái bên cạnh, như thể vừa rồi Kỳ Thiên Lý không phải vạch trần quá khứ đen mà là đang ngâm nga một câu Lạc Thần Phú: "Vậy chứng minh cô ấy kiên cường dũng cảm, bất luận sống trong nghịch cảnh nào cũng có dũng khí vươn lên."

Trên đầu Kỳ Thiên Lý hiện đầy dấu chấm hỏi, còn có thể lý giải như vậy sao?

Kỳ Thiên Lý lại mở miệng: "Nó lén uống rượu gạo của tôi, kết quả bị dị ứng cồn khiến mặt sưng phù như đầu heo, nhưng vẫn nói rằng mình đẹp độc nhất vô nhị!"

Kỳ Nguyệt che mặt lại, quả thật không còn mặt mũi để nói chuyện: "Việc đã lâu lắm rồi, sao chú vẫn còn nhớ vậy!"

Ánh mắt Cố Hoài khi nhìn Kỳ Nguyệt giống như ngôi sao xoay quanh mặt trăng: "Vậy chứng minh cô ấy lạc quan lương thiện, luôn sưởi ấm những người xung quanh."

Dấu chấm hỏi trên đầu Kỳ Thiên Lý càng nhiều: "Lạc quan thì tôi tạm thời không phản bác cậu, nhưng lương thiện là sao hả?"

Cố Hoài: "Cô ấy không cho rằng như vậy là xấu xí, chứng minh cô ấy tâm địa lương thiện, sẽ không nhìn mặt mà bắt hình dong."

Kỳ Thiên Lý: "..."

Kỳ Nguyệt gãi gãi đầu: "Ặc..."

Kể cả cô cũng ngớ người, cô thật sự tốt vậy sao?

Kỳ Thiên Lý hít một hơi, tiếp tục nói: "Vậy nó không cần tiền đồ, không tiếc yêu xa với bạn trai cũng muốn chạy tới cái thôn vắng vẻ, một lần đợi chính là ba năm, cậu gặp kẻ ngốc như vậy bao giờ chưa?"

Cố Hoài: "Cô ấy không quên sơ tâm, luôn biết mình hướng tới nơi nào. Thế giới này không phải chỉ cần người thông minh, cũng cần một vài người ngốc nghếch đáng yêu."

Kỳ Thiên Lý: "Vậy cả ngày nó đều chủ động, nếu về lâu dài, lỡ cậu cảm thấy không thú vị không muốn tiếp tục ở bên nhau nữa thì sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play