“Ừm, không sao đâu.

Trong quân đội cũng thường xảy ra những tình huống đặc biệt như vậy.

Tiểu Trịnh ở nhà bên cạnh cũng như vậy đó.

Không có gì phải xấu hổ cả, mọi người đều hiểu là được rồi.”Giang Uyển tò mò chuyện nhà Tiểu Trịnh hàng xóm nhưng chị Trương không nói nữa, cô cũng không tiện hỏi tiếp.Đi không lâu là đã tới hợp tác xã Cung Tiêu, hợp tác xã Cung Tiêu là một ngôi nhà gỗ lớn, chị Trương không muốn mua đồ gì, chỉ đi theo Giang Uyển nhìn xung quanh.Giang Uyển bước vào trong, cô cảm thấy bên trong bày bán không được nhiều đồ cho lắm, nhưng mà cô cũng có thể hiểu được, nói cho cùng thì trong quân đội cũng không có nhiều người.Bên trong có khá nhiều người nhưng chỉ có ba nhân viên bán hàng, một nam hai nữ, còn lại là những người tới để mua sắm.Sau khi vào chị Trương được rất nhiều người thân thiết chào hỏi, từ nhân viên bán hàng đến người đi mua hàng đều quen biết chị Trương, biết chị là vợ của Sư đoàn trưởng.Thấy vậy, chị Trương đem Giang Uyển nhân tiện giới thiệu với mọi người: “Đây là đối tượng của Trung đoàn trưởng Cố, vừa mới tới, họ Giang, gọi là Giang Uyển.”Một nhóm người gật đầu, lại nói chuyện thêm vài câu sau đó tản ra đi mua đồ.Giang Uyển tới cửa hàng bán nhu yếu phẩm trước, cô muốn mua một ít chậu gỗ, nhà có nhiều trẻ con, cô muốn tách ra để sử dụng, rửa mặt rửa chân không thể dùng một chậu rửa chung được, bây giờ trong nhà chỉ có ba cái chậu, căn bản là không đủ dùng.Sau đó lại mua một ít vải vụn, cô muốn làm giày cho mấy đứa nhỏ.

Giày của chúng đã vá lớp này đến lớp khác, nát không thể nhìn nổi nữa rồi.Lúc đang ở làng Đại Sơn không để ý tới, bây giờ chú ý tới rồi thì đương nhiên phải làm giày cho bọn nhỏ.Cô mua thêm một ít gia vị như muối, nước tương, giấm để nấu ăn.Lại mua thêm một ít sữa bột, sữa mạch nha, kẹo thỏ trắng, bánh da heo, bánh quy sữa, vv..v.vChị Trương ở bên cạnh thấy cô mua nhiều như thế muốn ngăn cản một chút, nhưng nghĩ đến trong nhà Tiểu Giang trẻ con nhiều, với cả hai người vốn cũng chưa thật sự quen thuộc, nếu nói ra sợ sẽ làm cô tổn thương.Chị bỏ qua sự kinh ngạc trong lòng, đi theo Tiểu Giang mua đồ, còn tích cực giới thiệu cho cô những món mà trẻ con thích ăn.Lúc Giang Uyển bước ra khỏi hợp tác xã Cung Tiêu, tiền và phiếu trong tay đã vơi đi rất nhiều, nhưng nhìn đến Tam Bảo ở trong ngực bi bô vui vẻ, ngoan ngoãn không khóc, bên cạnh là chậu đồ đầy ắp, cô liền cảm thấy rất hài lòng.Mặc dù hiện tại là năm 1970, giá cả còn cao, đồ dùng lại không đa dạng, nhưng đời trước cô sống đã quen với chuyện mua đồ cần thiết cho gia đình thì sẽ không tiếc.Vả lại lương của anh ấy cao, tiết kiệm cũng nhiều, cái gì nên mua thì mua, không cần phải nghĩ nhiều.…..Trước ngực Giang Uyển là Tam Bảo, cô như vừa vào là đã quét hết một lượt các cửa hàng trong hợp tác xã Cung Tiêu vậy.Bây giờ hai tay cô không thể cầm hết đồ được nên đã cho tất cả đồ vào chậu gỗ cho dễ dàng cầm về hơn.Chị Trương cũng giúp cô cầm hai cái chậu gỗ đựng đầy đồ.

Nhờ chị Trương đi cùng quả là quyết định đúng đắn mà.Hai người vừa bước ra khỏi hợp tác xã Cung Tiêu một đoạn thì phía sau đã có tiếng xôn xao bàn tán.“Ôi trời, cô ta cũng biết mua quá đó nhỉ? Chắc là mua hết cả một tháng lương của chồng cô ta luôn rồi quá?” Một người phụ nữ mặc áo đỏ vừa thấp gầy đứng ở cửa cảm thán..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play