Giang Uyển nghe được người đàn ông gọi mình là Tiểu Uyển, trong lòng ngọt ngào như ăn mật, đã lâu lắm rồi cô không có nghe thấy anh gọi mình như vậy, trước đây chỉ biết gọi cô là "Tiểu Giang", "Đồng chí Tiểu Giang".

Cố Trung Quốc cũng không quanh co, trực tiếp nói: "Chú, thím, con thật lòng muốn sinh sống cùng với Tiểu Uyển, xin hai người cứ yên tâm giao cô ấy cho con, sau này con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.

""Được rồi, Trung Quốc à, ở bộ đội có bận không? Xem khi nào có thời gian rảnh rỗi hai đứa lại đi đâu đó chơi.

" Dương Quế Hoa luyến tiếc con gái lập gia đình, cũng sợ cô bồng bột nên muốn cô đi chơi nhiều hơn.

"Dạ đúng là có chút bận rộn, bây giờ tùy lúc con cần phải ra biển xem tình hình một chút, con nghĩ là qua hai ngày nữa sẽ mang theo Tiểu Uyển và ba đứa nhỏ cùng đi bộ đội, quân lệnh như núi, lúc cần thiết con sẽ trở về.

" Cố Trung Quốc có chút áy náy nói.

"Cái gì? Sao lại vội vàng như vậy? Không thể đi nhiều nơi thì ít nhất cũng phải chọn một ngày tốt chứ? Giấy chứng nhận không có, tiệc rượu cũng không làm, để cho Nữu Tử đi với cậu như vậy, vậy người trong thôn sẽ nói cái gì đây? Con gái chúng tôi là một đứa mới lớn, cậu sắp kết hôn lần hai còn không chuẩn bị tốt, cái này mà coi được sao?" Dương Quế Hoa là người đầu tiên không vui, chuyện lập gia đình của con gái quan trọng như thế, nếu cứ như vậy lặng lẽ làm thì chuyện này sao mà coi cho được?"Mẹ, bộ đội người ta có quy định, nhất định phải tuân thủ theo quy tắc.

" Giang Uyển giúp anh ta nói chuyện.

"Thím, tiệc rượu có thể làm nhưng đến lúc đó làm ở thôn Đại Sơn, ở bên thôn con sẽ không làm nữa vì thời gian quá vội vàng không thể chuẩn bị kịp, con sẽ nhờ anh cả và em trai bọn họ đến hỗ trợ là được.

Nhưng giấy chứng nhận thật sự không lấy được ạ, trong bộ đội có quy định, trước khi lấy giấy chứng nhận nhất định phải báo cáo và làm thủ tục rất nhiều, đến lúc đó con đưa Tiểu Uyển đi thì báo cáo đã được phê duyệt, ngay tại địa phương đó lấy giấy chứng nhận cũng được ạ.

" Cố Trung Quốc nghiêm túc nói.

Lời nói vừa dứt, Giang Diệu Tổ vỗ vỗ bả vai anh: "Tôi hiểu được tình cảnh của cậu, quân đội có quy định vậy cứ việc làm đi, ngày mốt sẽ tổ chức tiệc rượu.

Sau khi kết thúc thì mang theo Tiểu Uyển và ba đứa trẻ ra đảo nghỉ ngơi vui vẻ.

"Dương Quế Hoa còn cảm thấy không vui, bà nắm lấy tay của con gái chỉ biết đau lòng cho cô.

Cố Trung Quốc lấy từ trong túi ra một xấp tiền và phiếu đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt bọn họ: "Chú, thím, đây là tiền và phiếu cần thiết để tổ chức tiệc rượu, hai người xem có đủ hay không ạ, nếu không đủ để con trở về lấy thêm.

”Dương Quế Hoa liếc mắt một cái liền biết là đủ rồi, khoảng hơn ba trăm đồng cùng một ít phiếu vải với lương thực, bà để riêng hai trăm đồng cùng tất cả phiếu vải ra đẩy trở về: "Lúc cậu đến đưa nhiều vải như vậy đã đủ rồi, những tấm phiếu này cậu lấy về đi, sau này cuộc sống còn cần phải tiết kiệm nhiều hơn đấy.

"Ý tứ của mẹ, Giang Uyển hiểu, mẹ cô cảm thấy Cố Trung Quốc quá lãng phí sẽ không thể sống tốt.

Bây giờ tiệc rượu cũng không cần tốn nhiều tiền như vậy, người trong thôn kết hôn lại không giống với người trong thành phố nên chỉ cần một trăm đồng đã đủ làm một bữa tiệc rất lớn rồi.

Cố Trung Quốc cũng không giả vờ khách khí, anh nhận lấy tiền bà Giang đẩy tới, chuẩn bị trước khi đi để lại cho bọn họ một ít tiền.

"Còn có lễ hỏi!.

" Dương Quế Hoa thiếu chút nữa quên mất chuyện quan trọng nhất.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play