Sáng ngày hôm sau, nàng bị Lý Từ Tuyết đánh thức.

"Tỷ tỷ, trời đã sáng, chúng ta có thể ra ngoài rồi."

Sở Nghiêu Nghiêu mơ màng mở mắt, trong vài giây không phản ứng kịp.

Lý Từ Tuyết đã đứng lên, Sở Nghiêu Nghiêu rốt cuộc cũng nhìn rõ diện mạo của hắn. Thiếu niên mặc một bộ bạch y thêu tơ vàng, băng cổ tay cũng thêu hoa văn màu vàng, lúc cử động, kim quang lưu chuyển quý khí bức người. Nhưng trong tay hắn lại cầm một cây phất trần, nhẹ nhàng đặt trên khuỷu tay của mình, đem phần quý khí này chuyển thành một loại khí chất không nhiễm trần tục, ra dáng tiểu đạo trưởng tiên phong đạo cốt.

Sở Nghiêu Nghiêu nhíu mày, Thánh Đạo Cung luôn luôn thần bí. Nàng cũng không biết người trong Thánh Đạo Cung chuyên tu cái gì. Trông thế này, chẳng lẽ bên trong đều là đạo sĩ?

Nhìn thiếu niên nói chuyện giống thần toán, cho nên chuyên môn của Thánh Đạo Cung là bói toán?

Điều này khiến Sở Nghiêu Nghiêu nghĩ tới Mộc Lưu Vân. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Mộc Lưu Vân nàng ta cũng thần bí đoán mệnh cho nàng.

Cả đêm qua, Tạ Lâm Nghiễn không tìm đến, nàng cũng không nghe thấy Tạ Lâm Nghiễn truyền âm cho nàng. Nàng dự đoán thiếu niên này có thể đã dùng phương pháp nào đó che giấu thần thức, đến Tạ Lâm Nghiễn cũng không thể tìm được mình trong thời gian ngắn.

Màn không biết bị Lý Từ Tuyết thu lại từ khi nào, Sở Nghiêu Nghiêu vẫn còn trong miếu kia, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở loang lổ chiếu vào mạng nhện, tro bụi trên mặt đất, càng lộ rõ ngôi miếu mục nát thế nào.

Sở Nghiêu Nghiêu đứng dậy, phủi tro bụi trên người. Nàng nhìn quanh bốn phía, kỳ quái là, tuy trên mặt đất có rất nhiều đồ linh tinh bỏ lại, nhưng không có thi thể của Việt Thần và Chu Cố. Chẳng lẽ Tạ Lâm Nghiễn giết người xong còn hủy thi diệt tích?

Trong không khí tràn ngập mùi hương nào đó làm cho người ta không thoải mái, có chút gay mũi, Sở Nghiêu Nghiêu theo bản năng ngừng hô hấp.

Lý Từ Tuyết lúc này đã đi ra phía ngoài, hắn ngừng bước quay đầu thúc giục Sở Nghiêu Nghiêu: "Tỷ tỷ, tốt nhất tỷ nên theo sát ta, nơi này rất nguy hiểm."

Sở Nghiêu Nghiêu lúc này mới không thể không thu hồi ánh mắt, gấp rút đuổi theo.

Rời khỏi miếu, trước mặt là một con ngõ nhỏ, mùi hương gay mũi kia càng thêm nồng đậm, nồng đến mức khiến người ta ghê tởm. Sở Nghiêu Nghiêu theo Lý Từ Tuyết vào ngã rẽ, Lý Từ Tuyết ở phía trước lại đột nhiên dừng.

"Sao thế?" Sở Nghiêu Nghiêu hỏi.

Lý Từ Tuyết không trả lời nàng, nàng không thể không ló đầu ra nhìn về phía trước, vừa nhìn thấy, nàng lập tức che miệng nôn khan.

Trên mặt đất nằm từng khối thi thể hoàn toàn biến dạng, máu loang lổ khắp nơi đã khô đen. Ngay cả cây trong góc cũng vẩy đầy vết máu, màu đen phủ lên lá cây tạo thành sắc thái đối lập mãnh liệt.

Mùi khó chịu mà Sở Nghiêu Nghiêu vừa mới ngửi được kia chính là mùi phân huỷ từ những thi thể đẫm máu này toả ra. Vì thời tiết nơi này tương đối nóng, quanh thi thể bay đầy ruồi bọ, làm nàng không nhịn được nôn khan. May mà nàng chưa ăn gì cả, nôn vài lần cũng không nôn được gì.

Hơn nửa ngày, nàng mới đè lại cảm giác ghê tởm trong dạ dày, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía những thi thể nằm ở giữa đường. Vì sao trong một đêm nơi này đã xuất hiện nhiều thi thế như thế? Chẳng lẽ đều là Tạ Lâm Nghiễn giết?

Không đúng. Tạ Lâm Nghiễn dùng kiếm, hắn giết người không tạo ra cảnh tượng trước mắt được. Những thi thể kia trông cực kỳ đáng sợ, vết thương trên người giống như bị dã thú cắn xé.

Lúc này, Lý Từ Tuyết quay đầu nhìn về phía Sở Nghiêu Nghiêu, sắc mặt của hắn cũng rất khó coi: "Là ma vật ta truy sát làm."

"Vậy ngươi có thể nhìn ra ma vật trốn ở đâu không?"

Lý Từ Tuyết cau mày, hắn lấy một cái la bàn màu vàng từ trong lòng ra, nhìn nhìn, sau đó nói: "Thứ đó có chút giảo hoạt, nó tản ma khí của mình đi khắp nơi. Pháp bảo của ta không nhạy, bây giờ chúng ta tới lân cận xem thử."

Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu, nàng cũng không muốn ở lâu gần những thi thể này, hình ảnh thật sự làm cho người ta sợ hãi.

Đi qua những thi thể này cũng là một chuyện gian nan. Sở Nghiêu Nghiêu đi theo sau Lý Từ Tuyết, vượt qua sự ghê tởm và sợ hãi trong lòng, nhìn không chớp mắt đi về phía trước.

Thật vất vả mới rời khỏi chỗ đó, Sở Nghiêu Nghiêu mơ hồ nghe thấy tiếng người ồn ào.

"Có người." Sở Nghiêu Nghiêu nhắc nhở Lý Từ Tuyết.

Lý Từ Tuyết khẽ gật đầu: "Hẳn là người trong thôn, chúng ta đi xem."

Thôn này cũng không lớn, đường đất băng qua đồng ruộng, phía trong đó từng căn nhà gạch đan xen. Tiếng huyên náo cũng không xa, bọn họ đi chưa được mấy bước đã tới gần, nhìn từ xa tựa hồ là hai nhóm người đang cãi nhau. Không, chính xác là một nhóm người vây quanh vài người lớn tiếng trách cứ cái gì.

Bởi vì tình hình chiến đấu quá kịch liệt, không có ai chú ý tới nàng và Lý Từ Tuyết. Đi đến gần, Sở Nghiêu Nghiêu cũng có thể nghe rõ lời bọn họ nói.

"Các ngươi là sao chổi xui xẻo! Mau cút ra khỏi thôn của chúng ta!"

"Chính là vì các ngươi mang tai ương đến, hàng xóm của chúng ta mới chết nhiều như vậy!"

"Ta thấy đứa bé trong bụng nữ nhân kia chính là ma vật, hại chết cả nhà bọn họ còn không đủ, còn kéo tai họa cho chúng ta!"

Sở Nghiêu Nghiêu tinh chuẩn bắt từ "Ma vật", không tự giác nhón chân lên, nhìn sang mấy người bị trách cứ.

Chỗ đó có ba người đang đứng, hai lớn một nhỏ, nam nhân cầm kiếm đứng ở phía trước, trông có chút chật vật, tóc rối bời bết dính, trên người mặc vải thô. Nhưng ngũ quan hắn rất anh tuấn, mặt mày thâm thúy, không giận tự uy, diện mạo rất đứng đắn.

Sau lưng hắn, có một cái xe đẩy bằng gỗ, bên trên phủ rơm, trên xe đẩy có một nữ nhân ngồi, người bị nam nhân che ở phía sau, nhìn không rõ.

Một tiểu cô nương trông khoảng năm, sáu tuổi hốc mắt đỏ ửng đứng ở bên cạnh xe đẩy. Nàng nghe có thôn dân đang nhục mạ mẫu thân của nàng, lập tức nổi giận, khóc nói: "Các ngươi không được nói nương của ta như vậy! Bọn ta không phải sao chổi xui xẻo!"

Một thôn dân hung tợn trừng tiểu cô nương, vậy mà lại muốn dùng nông cụ trong tay tấn công nàng: "Lũ tai tinh các ngươi! Hại chết nhiều người trong thôn chúng ta như vậy! Tại sao còn không chết?!"

Nam nhân thấy thế, kiếm trong tay vung lên ngăn cản thôn dân kia.

Những người khác lại thành ác nhân cáo trạng trước kêu lên:

"Mộc Thiên Hồng! Ngươi hại chết người thân của chúng ta, còn chuẩn bị động thủ sao?!"

"Đúng vậy! Nếu không phải vì nữ nhân kia và đứa bé trong bụng ả ta! Tại sao lại chết nhiều người như vậy?"

"Ta thấy đứa con trong bụng ả ta chính là ma vật! Ả ta chính là yêu nữ!"

Ánh mắt của nam nhân bởi vì những lời sắc như kiếm này mà đỏ lên, nhưng hắn chỉ là nắm chặt kiếm trong tay, chậm chạp không động thủ.

"Các vị, tiện nội của bỉ nhân sắp sinh, bỉ nhân chỉ muốn đi tìm một bà mụ, sẽ không ở lại lâu."

Tiện nội: cách tự gọi vợ một cách khiêm nhường; bỉ nhân (kẻ hèn): tự xưng một cách khiêm nhường.

Hắn đảo ngược lưỡi kiếm, ôm quyền với các thôn dân, trong giọng nói ẩn nhẫn cực kỳ.

Thôn dân vừa nghe lời này, càng lớn tiếng trách cứ.

"Hắn còn muốn ma vật sinh ra trong thôn của chúng ta! Hắn còn muốn hại chết bao nhiêu người!"

"Hắn là kẻ giết người! Chúng ta không thể để bọn họ làm như vậy!"

"Đúng! Không thể để hắn làm như vậy, nhanh! Chúng ta giết nữ nhân kia!"

Trong một mảnh ồn ào, vậy mà thật sự có thôn dân cầm nông cụ xông tới. Nam nhân dùng kiếm chặn trước ngực, động tác lưu loát. Có thể làm được như thế, hắn hẳn là rất lợi hại, một mình đối địch cũng không để một thôn dân nào tới gần, cũng không đả thương bất cứ người nào.

"Các vị, Mộc mỗ ở đây khẩn cầu các vị, thê tử của ta sắp sinh, thỉnh các vị rủ lòng tốt giúp ta tìm một bà đỡ." Giọng của nam nhân hơi khàn, nói những lời hạ mình cầu xin.

"Mộc Thiên Hồng! Ngươi đang mơ cái gì! Không phải ngươi nghĩ ngươi vẫn là gia chủ Mộc gia chứ, Mộc gia đã bị diệt từ lâu, chính là bởi vì nữ nhân phía sau ngươi. Ngươi còn che chở ả làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn thấy sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông hay sao?!"

Mộc Thiên Hồng còn muốn mở miệng nói thêm gì nữa, nử tử trên xe đẩy lại đột nhiên ngồi thẳng dậy, giọng nói của nàng sâu kín: "Mộc lang, thôi bỏ đi, chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này."

Giọng nói của nữ tử dịu dàng động lòng người, làm cho người ta sinh ra một cảm giác thần thánh không thể xâm phạm, trong chốc lát, không ai mở miệng.

Mộc Thiên Hồng quay đầu nhìn lại, hắn vừa nghiêng người, Sở Nghiêu Nghiêu rốt cuộc thấy rõ nữ tử phía sau hắn, nàng sửng sốt một chút. Nguyên nhân là nàng kia thật sự quá đẹp, Sở Nghiêu Nghiêu chưa từng thấy nữ tử nào xinh đẹp như vậy, cả dịu dàng lẫn anh khí ở trong một người, tựa như từ trong tranh bước ra. Cả người mặc bạch y làm nàng nổi bật như tiên tử giáng trần.

Lúc này nữ tử nhẹ nhàng tựa vào xe đẩy, bụng của nàng nhô cao, tóc có chút lộn xộn, nhưng cũng không chật vật, trái lại mang theo vẻ đẹp dịu dàng.

Thật xinh đẹp...

Sở Nghiêu Nghiêu thầm cảm khái một câu.

Nữ tử mỉm cười nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt lên tay của nam nhân: "Không sao đâu, ta cũng chưa sinh nhanh như vậy, nếu đi gấp rút hẳn là sẽ kịp tới trấn lân cận."

"Nhưng mà..." Nam nhân có chút chần chừ.

"Không sao đâu." Nữ nhân lắc lắc đầu: "Trong lòng ta đều biết cả, chàng yên tâm đi."

Nam nhân cắn chặt răng, cuối cùng gật đầu: "Được, chúng ta đi."

Dứt lời, hắn cúi người bế bé gái trên mặt đất dậy đặt lên xe đẩy, đẩy xe đi lạnh lùng nhìn thôn dân đang vây quanh bọn họ.

"Tránh ra." Hắn không hề giống như khi cầu xin ban nãy, giọng nói đầy lạnh lùng làm cho thôn dân quay sang nhìn nhau.

Thật lâu, có một người lớn tuổi chủ động nói: "Chúng ta nhường đường để cho bọn họ nhanh cút đi! Không ở lại chỗ này đưa tai ương tới cho chúng ta!"

Vì thế những người khác cũng phụ họa: "Đúng đúng đúng, để bọn họ nhanh cút."

Thôn dân nhanh chóng nhường đường, nam nhân đẩy xe đi ra khỏi thôn. Một màn này làm cho người ta nhìn có chút xót xa.

Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu nhìn Lý Từ Tuyết nói: "Ngươi không nói gì sao?"

"Ta nói gì đây?" Lý Từ Tuyết chớp mắt mắt, gương mặt vô tội.

"Ngươi không phải đi trừ ma sao? Không phải là chính đạo chi quang sao? Ở thời điểm này chẳng lẽ không nên đứng ra nói lời công đạo?" Sở Nghiêu Nghiêu bụng đầy hoài nghi hỏi.

"Hay là nói..." Sở Nghiêu Nghiêu tiếp tục hỏi: "Những thôn dân kia nói không sai, đứa bé trong bụng người kia đúng là ma vật."

"Làm sao có thể?" Lý Từ Tuyết lập tức lắc đầu liên tục: "Hài tử kia không phải là ma vật, không chỉ không phải là ma vật, còn là thiên mệnh chi tử. Tỷ không thấy trong bụng của nàng ấy phát ra kim quang mơ hồ sao? Đứa nhỏ này có tướng đế vương, tương lai rộng mở."

Sở Nghiêu Nghiêu thầm nói ta làm sao có thể nhìn ra kim quang toả ra?

"Một khi đã như vậy, tại sao ngươi không nói ra? Cứ mặc kệ bọn họ bị người khác hiểu lầm? Bị người khác khi dễ?"

Theo Sở Nghiêu Nghiêu, Lý Từ Tuyết hẳn là người thích lo chuyện bao đồng, bằng không cũng sẽ không không phân tốt xấu mà "cứu" mình ra.

"Tỷ tỷ, ta có nói cũng không được gì." Lý Từ Tuyết có chút bất đắc dĩ: "Huống hồ, trời giao trọng trách cho người, đây là mệnh của hắn, cũng là kiếp của hắn. Với mệnh cách của ta không có năng lực sửa cho hắn, loại chuyện này, chúng ta vẫn không nên nhúng tay mới tốt."

Lý Từ Tuyết thở dài lắc đầu, trông có chút giống ông cụ non, thật sự không giống một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi.

"Chúng ta đi thôi, ra ngoài thôn nhìn xem." Dứt lời, hắn cũng đi cùng hướng với cả nhà Mộc Thiên Hồng, đó chính là đường rời thôn.

Sở Nghiêu Nghiêu cau mày suy tư lời Lý Từ Tuyết vừa mới nói, trong lòng mơ hồ có chút không thoải mái, nhưng vẫn cất bước đi theo. Người trong thôn này thật sự quá vạm vỡ, nàng cũng không muốn một mình ở đây.

Thôn rất nhỏ, rất nhanh bọn họ liền đi tới cửa thôn. Nhìn từ xa, Mộc Thiên Hồng đã dừng xe đẩy ở một bên, trong tay cầm một bao tải to, cúi người nhặt gì đó trên mặt đất.

Sở Nghiêu Nghiêu nhìn kỹ mới phát hiện, trên mặt đất trống trải có những khối xương trắng, mà Mộc Thiên Hồng đang nhặt từng khối xương trắng kia bỏ vào bao tải trong tay. Hắn cúi đầu, tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng vẫn có thể nhìn ra cảm xúc hắn nặng nề.

Trên xe đẩy, bé gái rúc vào trong lòng nữ nhân, nhô cái đầu nhỏ ra, hốc mắt ửng đỏ nhìn phụ thân đang nhặt xương. Nữ nhân thì khẽ mím môi, trên mặt bi ai nồng đậm.

Sở Nghiêu Nghiêu nhìn trong chốc lát, đột nhiên nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua. Bọn họ bị một đàn heo rừng đuổi vào trong thôn, nhưng cả đàn heo rừng chỉ có mấy con xông vào thôn, còn lại đều bị bóng đêm nuốt chửng. Mà những con heo rừng kia kỳ thật cũng không phải là heo rừng, mà là người bị trúng tà thuật cả người lẫn vật thuật. Cho nên nam nhân này ở đây là đang nhặt xác cho những người đó?

Lý Từ Tuyết đột nhiên lắc đầu cảm khái một câu: "Thiếu một bước thành thiên sát cô tinh, đại hung cũng thành đại cát."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play