Ông cụ vô cùng cảm động, vốn cho là đối phương vì tiền nên mới cứu người, không ngờ người ta có đức độ căn bản cũng không phải vì tiền.

Xã hội bây giờ thực sự không có nhiều bạn trẻ có năng lực và trách nhiệm thế này.

"Ân công, có thể cho tôi biết tên được không?”

"Giang Nghĩa."

Ông cụ lấy một tấm danh tiếp từ trong túi ngực đưa cho Giang Nghĩa: “Giang ân công, đây là danh thiếp của tôi, sau này có bất cứ việc gì cần tôi giúp đỡ thì đều có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi chắc chắn không từ chối!”

"Được, tôi nhận."

Giang Nghĩa đặt danh thiếp vào trong xe, phất phất tay sau đó rời đi.

Trong lúc lái xe, anh vô tình hay cố tình liếc nhìn tấm danh thiếp mấy lần.

Công ty TNHH phim ảnh Cổn Lôi, nhà sản xuất kim bài – La Thịnh.

"Nhà sản xuất kim bài?"

"Vậy cũng là người của bên giải trí sao? Có lẽ sau này sẽ có cơ hội hợp tác.”

Giang Nghĩa cất kỹ danh thiếp, lái xe văn phòng tổng phụ trách.



Hai mươi phút sau, chiếc xe chậm rãi dừng lại.

Anh ra khỏi xe, rũ quần áo, vì vừa rồi mặc quần áo nhảy xuống sông cứu người nên toàn thân ướt sũng, suốt một đường lái xe, quần áo có nhiều chỗ đã khô, nhiều chỗ vẫn còn đang ẩm ướt.

Loại cảm giác nửa khô nửa ẩm ướt này khiến anh khá khó chịu.

"Phải nhanh đi lên thay một bộ quần áo sạch sẽ mới được!”

Anh vừa bước vào toà nhà, đi đến cầu thang thì vừa hay nhìn thấy một người đàn ông để ria mép đang đứng chờ ở thang máy, đối phương mặc âu phục chỉn chu, toàn thân sạch sẽ, cẩn thận tỉ mỉ, trông như một người vô cùng thích sạch sẽ.

Đối phương sau khi nhìn thấy Giang Nghĩa, liền không tự chủ được nhường đường sang bên cạnh, cũng lộ ra vẻ ghét bỏ.

Giờ phút này Giang Nghĩa thực sự có chút bẩn.

Đối với người có bệnh thích sạch sẽ mà nói, quả thực sẽ bị ghét bỏ.

Giang Nghĩa lúng túng nhích sang một bên, cố gắng không đứng chung bên cạnh người đàn ông có râu.

Lúc này, một người đàn ông mặc âu phục thắt cà vạt chạy đến, nói với người đàn ông để râu: “Phó sở Diêm, Tổng phụ trách lập tức tới ngay, chúng ta có thể đi lên đợi!”

Hoá ra người đàn ông có râu này chính là Diêm Quan Vũ, phó sở Cục Công thương, muốn đến tìm Giang Nghĩa làm chút việc, người bên cạnh đang báo cáo chính là thư ký của anh ta.



Không bao lâu, thang máy mở ra.

Giang Nghĩa, Diêm Quan Vũ lần lượt đi vào.

Trong lúc chờ thang máy đóng lại và đi lên lầu, Diêm Quan Vũ không ngừng thở dài, dáng vẻ tâm sự nặng nề.

Ông ta hỏi thư ký: "Cậu nói xem, phương án thực hiện của tôi có thể được thông qua không?”

Thư ký cũng thở dài: "Thật khó nói. Tuy nói ngài là vì muốn tốt cho dân chúng, đề ra nhiều biện pháp miễn giảm như vậy, việc thẩm tra của người dân trở nên dễ dàng và nhanh chóng hơn; nhưng cách này cũng khiến cho khối lượng công việc của nhân viên chúng ta tăng lên gấp đôi, thậm chí lại còn phải xin đầu tư một lượng tài chính lớn!”

"Cấp trên thật sự đúng là không nhất định muốn làm, vừa phải tăng thêm tiền bạc, kết quả cũng không có lợi ích rõ ràng gì, chỉ là thuận tiện cho người dân bình thường mà thôi!”

Diêm Quan Vũ cũng phiền lòng: "Thử một chút xem sao, có thể thông qua được là tốt nhất, nếu thật sự không thể thông qua, tôi sẽ suy nghĩ lại cách khác, dù là có thể thông qua một phần của phương án này cũng được!”

"Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy."

Hai người bên cạnh trò chuyện trong khi đợi thang máy đi lên.

Trong khi nói chuyện, lại ngửi thấy một mùi hôi thối bay đến, đó là mùi hôi thối của quần áo trên người Giang Nghĩa sau khi hong khô, nửa khô nửa ẩm ướt phát tán ra.

Thư ký bóp mũi lại, không nhìn được nhìn thoáng qua Giang Nghĩa, thầm nói: “Tại sao trong toà nhà văn phòng của người tổng phụ trách lại còn có loại quỷ lôi thôi này? Thật sự buồn nôn!”

Diêm Quan Vũ cũng cau mày, đối với những người có bệnh thích sạch sẽ như ông ta, sợ nhất chính là loại lôi thôi dơ bẩn thế này, nhưng đây là toà nhà văn phòng của tổng phụ trách, cũng không phải văn phòng của ông ta, nên không tiện nói lung tung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play