Anh ta hoàn toàn khâm phục Giang Nghĩa, đến cả chuyện này cũng làm được, Giang Nghĩa đúng là không phải người bình thường.

Còn chưa đợi anh ta lên tiếng, một đám người đông nghịt đã đến trước cửa nhà, già trẻ gái trai đều có, trên tay mỗi người đều cầm đồ, không phải tặng quà thì là tặng lì xì.

Những người này toàn bộ đều là phụ huynh trường mẫu giáo Húc Huy, lý do đến đây giống với người phụ nữ trước đó.

Mỗi người đều cầu xin khẩn thiết Cốt Lang mau đưa con đến trường học đi, càng nhanh càng tốt; thậm chí họ còn đồng ý giúp Cốt Lang trả tiền học phí.

Chỉ cần Cốt Lang đồng ý lời thỉnh cầu của họ, họ nguyện ý giúp đỡ Cốt Lang làm bất kỳ chuyện gì.

Cuối cùng, Cốt Lang bật cười, nói: “Được rồi, mọi người đừng nói nữa, tôi hiểu hết mọi chuyện rồi.”

“Toàn bộ quà cáp mọi người lấy về đi, tôi không lấy món nào cả, ngoài ra, tôi cũng không cần mọi người trả học phí giùm, Cốt Lang tôi có thể trả nổi.”

“Tôi chỉ muốn nói với mọi người, con trẻ vô tội, vốn dĩ không nên chịu đựng sự việc tai bay vạ gió như vậy, mọi người quay về đi.”

Mọi người nhìn nhau.



“Vậy anh….”

“Lát nữa tôi sẽ đưa con đi làm thủ tục.”

“Hay quá, hay quá đi.”

Mọi người vui vẻ xách quà rời khỏi nhà của Cốt Lang.

Cốt Lang vô cùng vui vẻ ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, cười lớn.

Cố Vĩnh Lượng đi tới: “Ba, sao vui vậy?”

“Con trai, cuối cùng con có thể đi học rồi. Chú Giang của con không nói dối, thực sự có thể để ba đợi được ngày mọi người đến xin lỗi!”

Lời chưa dứt, hiệu trưởng Cam Đức Dương ôm lấy một đống tài liệu đi vào. Đọc‎ t

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play