Một phụ huynh sốt sắng lên: “Này, anh có phải kẻ ngốc không vậy? Đã nói mấy trăm lần rồi còn hỏi cái mẹ gì không biết?”

Giang Nghĩa cũng không tức giận, chỉ cười khẽ một tiếng: “Được, nếu mọi người đã cương quyết như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói nữa. Mọi người nói đúng, người lớn làm sai thì trẻ con phải chịu. Những người ngồi ở đây nghe kỹ cho tôi, từ ngày hôm nay tất cả những lỗi sai mọi người đã phạm sẽ do con mọi người chịu trách nhiệm.”

Các vị phụ huynh quay ra nhìn nhau, không hiểu Giang Nghĩa đang nói gì.

Giang Nghĩa vươn tay ra vỗ vai Cốt Lang: “Đứng dậy đi, con trai cậu nói đúng, quỳ trước mặt đám người này không đáng đâu.”

Cốt Lang cắn răng đứng dậy.

“Theo tôi về đi.”

“Vâng.”

Giang Nghĩa dẫn Cốt Lang ra khỏi phòng học, trước khi đi anh còn nhìn một lần cuối những vị phụ huynh bên trong phòng, nhắc nhở: “Nếu mọi người biết sai rồi thì có thể đến nhà Cốt Lang xin lỗi.”

Nói xong anh quay đầu bỏ đi.

Những vị phụ huynh ngồi đó cùng bật cười ha ha, ai nấy đều nhìn Giang Nghĩa như một kẻ ngốc.

“Đúng là một kẻ thiểu năng trí tuệ, còn muốn chúng ta xin lỗi sao? Ha ha, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”

“Nhất là tên Cốt Lang kia, anh ta là một tên lưu manh đáng chết, con trai của anh ta nhất định cũng chỉ là một đống rác rưởi, làm sao có thể để những đứa con bảo bối của chúng ta đi học cùng loại rác rưởi đó được?”



Đám đông mỗi người một câu, không ai coi những gì Giang Nghĩa nói là thật.

Bên ngoài cổng trường.

Hai người lên xe, Cốt Lang thở dài một hơi rồi lái xe rời khỏi đó.

Trên đường, Cốt Lang vô cùng hối lỗi: “Anh Giang, xin lỗi anh vì đã làm anh tức giận.”

Giang Nghĩa xua tay: “Không cần xin lỗi đâu. Đúng rồi, có hai chuyện tôi muốn dặn dò cậu.”

“Anh nói đi.”

“Đầu tiên, vì con trai của mình, cậu nhất định phải nhanh chóng ra khỏi băng nhóm của Long đầu trọc. Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ sắp xếp công việc cho cậu, đảm bảo cậu sẽ nuôi được gia đình.”

“Thứ hai, từ bây giờ trở đi, cậu nhanh chóng về nhà chờ đám phụ huynh đó đến nhà xin lỗi.”

Cốt Lang bất ngờ, chuyện thứ nhất còn dễ hiểu, còn chuyện thứ hai có phải là Giang Nghĩa đang nói linh tinh không?

Nhưng anh ta lại không dám nói thẳng như vậy trước mặt Giang Nghĩa.

Cốt Lang hỏi thăm dò: “Anh Giang, chuyện bọn họ xin lỗi chắc là chuyện không thể đúng không?”



“Tôi nói cái gì thì là cái đó, cậu cứ ở nhà đợi là được.”

“Vâng…”

“Ngoài ra, cậu cũng đừng mềm lòng, lúc bọn họ đến xin lỗi thì làm cao một chút. Nghĩ xem hôm nay bọn họ đã đối xử như thế nào với cậu, đến lúc đó hãy trả lại gấp mười, gấp trăm lần.”

Cốt Lang gật đầu.

Nếu thật sự có một ngày như vậy, anh ta nhất định phải đòi lại 10 lần, 100 lần nhưng vấn đề là liệu ngày đó có tới không?

Sau khi dặn dò xong, Giang Nghĩa không nói gì thêm nữa.

Giang Nghĩa im lặng gửi tin nhắn cho Lâm Chí Cường: “Tìm hết những chuyện xấu xa mà hiệu trưởng và phụ huynh học sinh của trường mẫu giáo Húc Huy đã làm, lấy đó làm lý do sau đó đưa hết bọn họ vào danh sách đen. Từ nay về sau, cấm hết tất cả mọi hoạt động bình thường của bọn họ và con cái bọn họ.”

Tin nhắn được gửi đi xong, Giang Nghĩa lặng lẽ cất điện thoại đi.

Đúng lúc đó, anh nhìn thấy hai bàn tay nhỏ của Cố Vĩnh Lượng đang siết chặt, nhìn ra ngoài cửa sổ đầy căm hận.

Giang Nghĩa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé rồi hỏi: “Vẫn còn tức giận sao?”

Cố Vĩnh Lượng gật đầu.

Giang Nghĩa vỗ ngực: “Cháu cứ tin chú, nhất định cháu sẽ được đi học và những kẻ khốn kiếp đã coi thường ba con cháu nhất định sẽ phải tới khóc lóc xin lỗi cháu.”\u0001

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play