“Sau này anh đừng có đến đây nữa, có đến tôi cũng không đồng ý đâu, đi đi đi đi, đi đến trường mẫu giáo khác đi.”

Cốt Lang ăn nói khép nép: “Hiệu trưởng, chỗ của chúng ta cũng chỉ có một trường mẫu giáo này mà thôi, hiệu trưởng không nhận nó, con của tôi còn có thể đi đâu học hành được nữa? Xin hiệu trưởng thương xót cho, hãy nhận con của tôi đi.”

Nói xong, anh ta lại lấy ra một cái phong bì nặng trĩu đưa qua đó.

Cam Đức Dương lập tức đưa tay cản lại: “Làm gì vậy? Anh cho là chiêu này có thể dùng ở bất cứ đâu hả, thu lại cái trò xiếc này của anh đi, cái đám lưu manh trong xã hội như các người ấy, dùng chiêu này đối phó với người khác thì còn được, đối phó với những người giáo dục có đạo đức cao như chúng tôi? Nói cho anh biết, không dùng được đâu.”

Cốt Lang trầm mặc.

Không dùng được à?

Không phải.

Chỉ là bởi vì phụ huynh của các học sinh khác đưa tiền nhiều hơn, bắt tay lại yêu cầu không nhận Cố Vĩnh Lượng, cho nên Cam Đức Dương mới có thể "liêm khiết" như thế.

Nói đến đây, Cốt Lang cũng không biết nên làm gì mới tốt.

Giang Nghĩa vẫn luôn im lặng không nói, lúc này mới đi tới, anh hỏi: “Hiệu trưởng, lúc nãy ông mới nói có yêu cầu hạn chế với phụ huynh của học sinh, có thể hỏi là yêu cầu gì không?”



Cam Đức Dương cười cười: “Cũng không phải là yêu cầu nghiêm khắc gì hết, chính là muốn phụ huynh của học sinh có một công việc ổn định, là một thanh niên tốt, sống tích cực cho xã hội.”

Giang Nghĩa gật đầu: “Trước kia Cốt Lang làm việc bất chính, nhưng mà bây giờ đã tìm được một công việc ổn định ở Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, sau này sẽ không tiếp tục làm mấy loại chuyện hỗn loạn ấy nữa, cũng coi như là tích cực tiến bộ rồi chứ?”

“Với lại, lỗi lầm của ba mẹ không thể làm liên lụy đến con cái, Cốt Lang có sai đi nữa thì cũng là do một mình cậu ta gánh chịu, ông không thể để cho Cố Vĩnh Lượng chịu phạt, làm cho Cố Vĩnh Lượng không thể đi học, cái này không hợp lý.”

Hiệu trưởng Cam Đức Dương không vui.

“Nói cứ như tôi là một người xấu vậy?”

“Là tôi cố ý không cho đứa nhỏ đi học à? Còn không phải là do anh ta cả ngày lăn lộn ở bên ngoài để lại tiếng xấu.”

“Phụ huynh học sinh đều sợ con của bọn họ bị con của người khác dạy hư, cái này có lỗi hả? Tôi thân là hiệu trưởng, đương nhiên tôi phải nghiêm khắc chọn lọc những phụ huynh không lành mạnh đó, không thể để cho một con sâu làm rầu nồi canh được.”

“Tôi dụng tâm lương khổ như thế, tôi dễ dàng lắm à?”

“Tại sao đến chỗ anh, tôi lại trở thành bên sai vậy chứ, con người của anh có nói đạo lý không thế?”

Giang Nghĩa thở dài, anh trực tiếp hỏi: “Rốt cuộc là muốn như thế nào thì ông mới bằng lòng để Cố Vĩnh Lượng đi học?”

Cam Đức Dương cười nói: “Anh sai rồi, không phải là tôi không cho nó đi học, là do những phụ huynh khác không cho nó đi học, cũng trùng hợp lắm, ngày hôm nay phụ huynh của cả lớp sẽ đến đây, tôi cũng định nhấn mạnh các vấn đề trong học kỳ mới với bọn họ, nếu như các người đã kiên trì như vậy. Vậy thì chờ một lúc nữa các phụ huynh khác đến đây, các người đi thuyết phục bọn họ đi.”



“Nếu như bọn họ đồng ý, vậy thì tôi cũng sẽ đồng ý. Thế nào, như thế này rất công bằng rồi chứ?”

Giang Nghĩa gật gật đầu: “Hợp lý.”

Anh nhìn Cốt Lang: “Chờ một lát nữa các phụ huynh khác đến đây, cậu nói chuyện cho đàng hoàng, xin sự đồng ý của mọi người.”

“Được, em sẽ cố gắng.”

Cam Đức Dương ở một bên cười lạnh, muốn các phụ huynh khác đồng ý à? Ha ha, căn bản không có khả năng.

Những người đó có không ít người từng bị Cốt Lang bắt nạt.

Bình thường bọn họ không có cách nào tìm Cốt Lang để báo thù, lúc này còn không chịu nắm chặt cơ hội mà hung hăng khi dễ anh ta một trận à?

Cố Vĩnh Lượng con của anh ta còn muốn đi học?

Mãi mãi không có khả năng đâu.

Cam Đức Dương âm thầm nói: “Hừ, cái thằng nhỏ ngu ngốc này, cứ đợi đến lúc không có chỗ nào cần, sau khi lớn lên cũng sẽ làm lưu manh giống như ba nó.”\u0003\u0003\u0003

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play