Chương 891

Nói rồi, ông ta liếc nhìn thư ký ở bên cạnh.

Thư ký lập tức lấy ra một bản hợp đồng mới, đưa cho Trình Đan Đình xem.

“Để thể hiện thành ý, Trình tổng, đây là hợp đồng mới của rạp phim chúng tôi, bằng lòng ở trong số tiền bán vé của “Thập Vạn Thiên Binh”, nhường thêm 20% lợi nhuận cho quý công ty, chỉ mong được tha thứ.”

“Cô thấy như nào?”

Không ai đưa tay tát cười đang cười, chiêu này của Phương Khánh Dương khá thông minh.

Chủ động xin lỗi, cũng cho đủ thành ý.

Chỉ cần có thể nhận được sự tha thứ, một mặt có thể làm dịu mối quan hệ với giải trí Ức Châu, tránh sau này bị gây phiền phức; mặt khác cũng tránh bị giải trí Ức Châu dùng tội trạng vu khống hãm hại kiện cho tòa, lúc đó số tiền phải bồi thường sẽ càng nhiều hơn.

Không bằng bây giờ đập tiền thoát nạn.

Trình Đan Đình cũng không vui lòng nhìn ông ta, xoay người muốn đi.

Giang Nghĩa bám sát, nói vài câu ở bên tai cô ta.

Trình Đan Đình suy nghĩ một lát, xoay người nói: “Ông cũng không cần xin lỗi tôi, 20% lợi nhuận này tôi không cần, ông cầm đi quyên góp cho người bị bỏng trong vụ cháy công viên rừng đi, có thể làm được, tôi đồng ý không truy cứu chuyện này nữa.”

“Ặc, được, nhất định làm được!”



Phương Khánh Dương cực kỳ mừng rõ, có được lời hứa của Trình Đan Đình, hôm nay ông ta đến xứng đáng rồi.

Sau đó, Phương Khánh Dương dẫn người rời đi.

Trình Đan Đình thở dài, nói: “Để những quỷ hút máu này nôn tiền ra, thật là không dễ dàng.”

Giang Nghĩa mỉm cười: “Tuy mấy trắc trở, nhưng kết quy chung quy là tốt. Danh tiếng của giải trí Ức Châu đạt tới đỉnh phong không nói, còn khiến tiền quyên góp càng nhiều.”

Anh nhìn những người quỳ hối cải đó, nói với Trình Đan Đình: “Những người này cô cũng đừng để bọn họ quỳ, bọn họ dù sao là người bị lừa, bỏ qua đi.”

Trình Đan Đình nhìn đồng hồ: “Người bị lừa thì như nào? Không phải cũng gây ra tổn hại đối với công ty chúng ta hay sao? Thời gian bọn họ quỳ còn chưa đủ, đợi đủ thời gian, tôi tự có sắp xếp.”

Nói xong, cô ta xoay người rời đi.

Mấy ngày trước cô ta bị chèn ép quá ác liệt, cho dù kết quả bây giờ không tồi, cô ta vẫn muốn phát tiết.

Phụ nữ, khó tránh có hơi nóng tính.

Giang Nghĩa nhún vai bất lực, lúc này, điện thoại đổ chuông.

Nghe máy.

Đầu dây bên kia truyền tới giọng của Lâm Chí Cường: “Alo, lão đại, anh em nhà họ Tôn đã bị áp tải tới rồi, anh mau tới đi.”

“Tôi biết rồi.”

Cúp máy, Giang Nghĩa ngẩng đầu nhìn bầu trời, lẩm bẩm một mình: “Châu, em nhìn thấy rồi chứ? Tôn Vĩnh Trinh hãm hại em, anh đã bắt ông ta rồi; xí nghiệp Thiên Đỉnh, từ nay về sau không tồn tại nữa; em có thể yên nghỉ rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play