Trong phòng khách, Đinh Nhị Tiến và Tô Cầm liếc mắt nhìn nhau, đều nghe thấy âm thanh "sợ hãi" của Đinh Thu Huyền ở trong phòng ngủ.

Tô Cầm nói: “Chúng ta có cần truyền dạy kinh nghiệm lại cho bọn nhỏ không đây, dù sao thì bọn nó là lần đầu tiên, không chừng không biết làm.”

Đinh Nhị Tiến lườm bà: “Bà nói bậy bạ cái gì nữa hả? Bà cho rằng vẫn còn giống như chúng ta khi đó à, bảo thủ, cái gì cũng không biết, mấy đứa trẻ bây giờ cái gì cũng hiểu hết, cần bà phải dạy à?”

Nói xong, Đinh Nhị Tiến kéo tay của Tô Cầm kéo bà đi ra ngoài.

“Hắc, này ông, ông làm cái gì vậy?”

“Làm gì chứ, đi ra ngoài tản bộ, chẳng lẽ bà còn muốn ở trong nhà làm bóng đèn cho bọn nhỏ nữa à?”

Đinh Nhị Tiến cố ý cất cao giọng nói một câu: “Ba với mẹ con đi ra ngoài tản bộ đây, trễ chút mới về nhà, bọn con muốn làm gì cũng được hết, không cần phải xấu hổ đâu.”

Nói xong, ông ta kéo vợ Tô Cầm của mình đi ra ngoài.

Lúc này, trong phòng ngủ.

Đinh Thu Huyền vừa khẩn trương vừa thẹn thùng, đặc biệt là khi nghe thấy lời nói của ba mình, tay chân lại càng luống cuống hơn nữa.

Làm gì có ba nào như vậy chứ? Đây không phải là cố ý làm con gái khó xử à?

Đinh Thu Huyền co rúm ngồi trên đầu giường, dùng chăn bao bọc mình lại, hai mắt mở to.

Đến bây giờ cô vẫn còn là tấm thân xử nữ, cô chưa từng làm cái chuyện này.

Lần đầu tiên, sao có thể không khẩn trương được chứ?

Huống hồ gì thật ra cô với Giang Nghĩa thân thiết với nhau cũng chỉ mới có một hai tháng gần đây, cũng không tính là lâu dài.

“Ngày hôm nay... thật sự muốn hả?” Đinh Thu Huyền ngốc nghếch hỏi.



Thật ra thì vấn đề này căn bản không quan trọng.

Lúc một người đàn ông đã làm ra trạng thái như lang như hổ, bạn còn hỏi câu hỏi này, không phải là hỏi không à?

Nhưng mà nói thật, trong lòng của Đinh Thu Huyền cũng không có kháng cự.

Thậm chí cô còn có chờ mong và vui vẻ.

Trước đó, cô vẫn hi vọng mình và Giang Nghĩa là một đôi vợ chồng chân chính, hoàn thành những chuyện mà vợ chồng nên hoàn thành, chỉ là ngại ngùng nói ra, ngày hôm nay Giang Nghĩa chủ động nói rồi, cũng coi như thỏa mãn tâm nguyện của cô.

Cho bên, trên miệng thì nói không muốn, nhưng mà trong ánh mắt tràn đầy khát khao.

Trái tim của Giang Nghĩa thì đập rộn lên.

Là Chiến thần Tu La, vốn không nên như thế.

Anh đã cố gắng khống chế tình cảm của mình, nhưng mà chỉ cần vừa nhìn thấy Đinh Thu Huyền, anh lại không có cách nào không chế được sự yêu thích trong lòng.

Anh biết rất chắc chắn, mình đã yêu Đinh Thu Huyền.

Không có cách nào tự kiềm chế.

Lúc Giang Nghĩa đi đến bên giường, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên.

Reng reng reng...

Reng reng reng...

Đầu của Giang Nghĩa lập tức vang lên ong ong, tại sao lúc này lại gọi điện thoại tới cơ chứ?



Đinh Thu Huyền cũng kịp phản ứng lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều có chút xấu hổ, rốt cuộc là cái tên khốn nạn nào lại đặc biệt lựa chọn gọi điện thoại vào thời khắc mấu chốt lại khẩn trương như thế này?

Bọn họ đều không muốn để ý tới cuộc điện thoại đó.

Bọn họ đều muốn giả vờ như là không nghe thấy, tiếp tục chuyện lúc trước, chuyện của hai vợ chồng.

Nhưng mà...

Reng reng reng, reng reng reng, reng reng reng...

Tiếng chuông điện thoại hết hồi này đến hồi khác, căn bản không dừng lại.

“Đáng ghét.”

Đinh Thu Huyền chu môi đứng dậy lấy điện thoại ra, phát hiện là của ông nội Đinh Trung gọi tới.

Cô cực kỳ bất mãn mà nhận điện thoại: “Ông nội, có chuyện gì?”

“Thu Huyền, cháu nhanh chóng đến công ty một chuyến đi, dự án xây dựng xảy ra phiền phức lớn rồi, cháu mau đến đây hỗ trợ nghĩ cách.”

“Phải lập tức đến trong tối nay?”

“Không phải là tối nay, là hiện tại.”

Đinh Thu Huyền thở phì phò cúp điện thoại, quay người nhìn về phía Giang Nghĩa, một bộ dạng vô cùng có lỗi.

Giang Nghĩa cười cười, buông tay nói: “Vậy thì kế hoạch tạo ra con người của chúng ta chỉ có thể dời lại sau này thôi.”

Đinh Thu Huyền xấu hổ đỏ hết cả mặt: “Em xin lỗi, lần tiếp theo, lần tiếp theo chắc sẽ không như thế này đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play