Mạnh Chí Định bị hù dọa đứng phắt dạy từ trước chiếc máy tính, chỉ vào đám người rồi hỏi: “Các người là ai?”

Cái đám đầu trọc tách ra, có một người đàn ông bước ra từ trong đám người.

Đi đến trước mặt anh ta.

Mạnh Chí Định nhìn thấy rõ dáng dấp của anh, lập tức hiểu ngay: “Anh là Giang Nghĩa, là chồng của con nhỏ đê tiện đó?”

Anh ta không nhìn thấy trong mắt của Giang Nghĩa lộ ra một luồng sát khí.

“Các người cút ra ngoài hết cho tôi, đây là nhà của tôi, các người làm như vậy là đang xâm phạm gia cư bất hợp pháp mà.”

“Có tin là tôi sẽ báo cảnh sát..."

Chỉ trong chớp mắt, Giang Nghĩa liền lấn người đi đến trước mặt Mạnh Chí Định, ấn đầu của anh ta xuống, hung hăng đập vào tường.

Phụt, Mạnh Chí Định phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả mặt đất.

Giang Nghĩa đã động sát tâm, đừng nói là Mạnh Chí Định, cho dù là một con hổ thì cũng bị giết chết tại chỗ.

Đương nhiên, Giang Nghĩa sẽ không để cho anh ta chết dễ dàng như thế.

Giang Nghĩa buông tay ra, Mạnh Chí Định giống như là một đống bùn nhão trượt xuống dưới đất, cả người đau đến nỗi không nói nên lời.

Giang Nghĩa tùy ý lấy một cái ghế ngồi xuống.

“Mạnh Chí Định, mày làm chuyện gì, trong lòng của mày biết rõ ràng, không cần tao phải nhiều lời.”



Mạnh Chí Định cắn răng nhìn Giang Nghĩa: “Tao biết rõ thì sao chứ? Ngày hôm nay mày không đánh chết tao, cả đời này tao cũng sẽ đối nghịch với mày.”

Giang Nghĩa khẽ lắc đầu: “Mày không có cơ hội đâu.”

Không có cơ hội?

Có ý gì chứ?

Trong lòng của Mạnh Chí Định sinh ra cảm giác hoảng sợ, anh ta ý thức được có lẽ là Giang Nghĩa sẽ hạ đòn sát thủ, trong lòng lập tức hoảng muốn chết.

Nhưng mà ngoài miệng thì lại không chịu nhận thua.

“Tao cũng không tin mày còn có thể giết tao?”

Giang Nghĩa từ tốn nói: “Tao không biết mày, tao chỉ đánh mày thôi.”

Anh vung tay lên, một nhóm đầu trọc đi đến vung cánh tay đánh vào miệng của Mạnh Chí Định, mỗi người một cái, đánh đến nỗi miệng anh ta phun ra máu tươi, hai mắt choáng váng.

Giang Nghĩa không kêu dừng, đám đầu trọc này sẽ không dừng tay.

Trong lúc đó, Mạnh Chí Định đã hôn mê nhiều lần, nhưng mà đều bị nước lạnh dội tỉnh, sau đó lại tiếp tục chịu đánh.

Chưa từng có khi nào mà Giang Nghĩa tức giận như thế.

Trước kia, cho dù anh có tức giận đi nữa thì cũng trực tiếp giết chết kẻ thù, đây là lần đầu tiên anh tra trấn kẻ thù tàn nhẫn như thế, chỉ vì Mạnh Chí Định đã chạm vào vảy ngược của anh.

Đinh Thu Huyền là người mà bất cứ kẻ nào cũng không thể chạm vào.

Huống hồ gì Mạnh Chí Định còn xúc phạm nói xấu Đinh Thu Huyền, dùng ảnh chụp photoshop chửi bới Đinh Thu Huyền ở khắp nơi, đối với chuyện này, dù như thế nào thì Giang Nghĩa cũng không nhịn được.



“Anh Giang, hình như là anh ta không chịu được rồi.”

“Tiếp tục đi.”

Giọng điệu của Giang Nghĩa lạnh lẽo không hề có cảm xúc, sát ý của Chiến thần Tu La đã được nhóm lửa hoàn toàn.

Một bàn tay nối tiếp một bàn tay, một quyền nối tiếp một quyền.

Đánh khoảng bốn năm tiếng đồng hồ.

Mạnh Chí Định đã bị đánh đến nổi không còn hình dạng, ở dưới đất đều là vết máu.

“Giết... giết tao đi..." Mạnh Chí Định dùng hơi thở cuối cùng để nói.

Đến lúc này, anh ta mới ý thức được cái gì gọi là đau đớn, cái gì gọi là địa ngục trần gian, cùng với việc bị đánh chết tươi, chẳng bằng dứt khoát chết một lần cho rồi.

Giang Nghĩa cười lạnh một tiếng: “Chết hả? Tao sẽ không để cho mày chết đâu, tao sẽ cho mày còn sống, để mày sống cả đời hèn mọn.”

Anh đứng dậy đi đến trước mặt Mạnh Chí Định, đưa tay khoác lên trên đầu của anh ta, ngón tay bóp lấy mấy huyệt đạo, dùng sức nhấn.

“A a a!”

Mạnh Chí Định phát ra tiếng gào thét như mổ heo, đau đến nỗi không muốn sống.

Buông tay ra, Giang Nghĩa gọi đám người đi khỏi.

Về phần Mạnh Chí Định, đầu đã bị Giang Nghĩa "phế bỏ", từ nay về sau sẽ biến thành một kẻ ngu, vẫn sẽ còn sống, nhưng mà cũng chỉ là còn sống mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play