CHƯƠNG 853

Viên Gia Tường mất kiên nhẫn nói: “Công ty của các anh làm cái quái gì hả? Nhân vật lớn như tôi đến, cũng không biết cùng nhau đến nghênh đón, còn từng người ra gặp mặt tôi, chẳng ra làm sao!”

Giang Nghĩa mỉm cười: “Thật sự xin lỗi, vừa rồi quả thật có chút chuyện nên chậm trễ.”

Anh chuyển chủ đề hỏi: “Đúng rồi, nghe nói anh là nhân viên của cục công thương? Không biết lần này anh đến công ty của chúng tôi là có chuyện gì?”

Viên Gia Tường đạp một cái vào chiếc ghế ở bên cạnh, rất không vui, thì ra vừa rồi nói nhiều như vậy đều nói uổng công.

Anh ta chỉ vào Trình Hải: “Ông, tự nói với anh ta!”

Trình Hải thở dài, hai ba lời thuật lại một lượt chuyện vừa xảy ra, hơn nữa âm thầm bộc lộ cách nghĩ của mình — đồng ý với Viên Gia Tường, đừng làm loạn chuyện.

“Ừm, tôi hiểu rồi.”

Giang Nghĩa gật đầu, nhìn Viên Gia Tường, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Viên Gia Tường, anh giỏi như vậy, người trong nhà anh có biết không?”

Viên Gia Tường nổi giận rồi: “Mẹ kiếp anh nói chuyện kiểu gì đấy?”

Giang Nghĩa hờ hững nói: “Đừng tức giận, tôi chỉ là tùy tiện hỏi thôi. Nếu chú ba của anh biết anh mượn danh nghĩa của ông ta đi gây chuyện lừa đảo, giả bộ mình là nhân viên quản lý của cục công thương, thực hiện hành vi uy hiếp hăm dọa đối với doanh nghiệp lương thiện, không biết sẽ có suy nghĩ gì?”

Vừa nói ra những lời này, sắc mặt của Viên Gia Tường lập tức trở nên khó coi, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng trở nên hơi lắp bắp.



“Anh, anh nói cái gì?”

“Tôi chấp pháp vì công lý, đi ngay ngồi thẳng, anh bớt lấy chú ba của tôi ra hù dọa tôi đi.”

“Tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay các anh không cho tôi một đáp án hài lòng, vậy tôi sẽ không khách sáo với các anh. Niêm phong công ty vẫn là nhẹ, cẩn thận tôi phán tội cho các ông, khiến các ông ngồi tù cả đời!”

Giang Nghĩa mỉm cười lắc đầu.

Anh càng duy trì bình tĩnh, càng không lên tiếng thì càng khiến trong lòng Viên Gia Tường không tự tin.

“Cười cái gì mà cười? Anh coi tôi giỡn chơi phải không?”

Giang Nghĩa nói: “Phán tội? Ngồi tù? Một dân thường như anh, lấy đâu ra quyền lực lớn như vậy? Cho dù anh là nhân viên quản lý của cục công thương, hình như cũng không có quyền phán tội nhỉ? Anh ngay cả sự phân chia chức vị trong cơ quan chính phủ còn không rõ, còn ở đây mà diễn chó sói gì chứ?”

Viên Gia Tường bị nói cho sứt đầu mẻ trán.

Đúng vậy, anh ta ngoài là cháu trai của Viên Đông – chủ nhiệm văn phòng của cục công thương ra, những cái khác đều không phải.

Đừng nói làm việc ở cục công thương, anh ta ngay cả cửa lớn của cục công thương cũng không được vào mấy lần.

Chỉ biết ăn chơi lêu lổng, mượn danh tiếng của chú ba mình gây sự lừa đảo, đáng tiếc, Giang Nghĩa không ăn chiêu này.

Điều càng khiến Viên Gia Tường tuyệt vọng là Giang Nghĩa khẽ vỗ tay, nâng cao âm giọng nói: “Chủ nhiệm Viên, lời vừa rồi ông nghe rõ hết chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play