Trong một căn phòng nhỏ u ám, Mạnh Chí Định ngồi trước máy tính, hết sức chuyên chú tiến hành PS, một bức ảnh trên máy tính.

Đây là một bức ảnh một người phụ nữ khỏa thân gợi cảm ngồi trong lòng một người đàn ông, được người ta sờ và hôn.

Trên một giao diện khác là bức ảnh Đinh Thu Huyền mỉm cười.

Mạnh Chí Định cắt “đầu” của Đinh Thu Huyền ra, ghép vào bức ảnh người phụ nữ khỏa thân, sau đó ghép ảnh, tô, tẩy, tiến hành “thuật đổi đầu” cho người phụ nữ khỏa thân kia.

Sau khi làm việc liên tục bốn năm tiếng, công việc đã hoàn thành, không nhìn ra được bất kỳ dấu vết nào của việc PS.

Với tư cách là một “nghệ thuật gia”, Mạnh Chí Định cũng chỉ khá giỏi ở khía cạnh này.

Anh ta dựa vào ghế, đưa tay lên lau mồ hôi, khá hài lòng với tác phẩm của mình, sau đó mở Word ra, bắt đầu tạo ra “bối cảnh câu chuyện” cho bức ảnh PS này.

Ngày hôm sau.

Mạnh Chí Định in tất cả tác phẩm PS đã được hoàn thành và bối cảnh câu chuyện ra, dùng một phong bì thư để gói lại.

Sau đó anh ta đi đến một công ty truyền thông online mới có tên là “Kênh 20”, đưa phong bì thư cho một biên tập viên, đặc biệt căn dặn bọn họ phải kiểm tra cẩn thận.

Sau khi rời đi, trong lòng Mạnh Chí Định thầm vui mừng.

“Đinh Thu Huyền, cái loại hàng cũ đê tiện.”

“Cô dám từ chối tôi, còn dám đưa ba tôi vào tù.”

“Hôm nay tôi phải khiến cho cô thân bại danh liệt, từ nay về sau không còn mặt mũi đi gặp người khác!”

Đinh Thu Huyền lúc này vẫn không biết gì về những chuyện này.

Cô lái xe, đưa Giang Nghĩa đến một nhà hàng kiểu Tây để ăn cơm trưa, hai ngày nay bọn họ đều không dám về nhà ăn cơm.

Bởi mỗi ngày Đinh Nhị Tiến đều sẽ vô cùng ân cần với Giang Nghĩa, đặt ra rất nhiều quy định cứng nhắc với Đinh Thu Huyền, bắt cô nghiêm khắc làm theo Tam tòng tứ đức của người phụ nữ thời phong kiến.

Cho dù khuyên thế nào cũng vô dụng, Đinh Nhị Tiến đã hoàn toàn chịu phục Giang Nghĩa.

Vì vậy, bây giờ Đinh Thu Huyền có chút sợ ba của mình, nháo đến mức không dám ăn cơm trưa ở nhà, còn phải lái xe ra ngoài ăn cơm.

Dừng xe xong, đi vào phòng khách.

Hai người ngồi đối diện nhau, tùy tiện chọn một vài món ăn và đồ uống, ngồi mà cảm thấy vô cùng buồn chán.

Đinh Thu Huyền hỏi: “Giang Nghĩa, công việc gần đây anh tìm được rốt cuộc là gì? Em vẫn chưa biết.”

Giang Nghĩa buột miệng bịa chuyện nói: “Lúc trước không phải anh giúp một ông chủ thu mua Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng sao? Ông ấy vì muốn báo đáp anh, nên đã sắp xếp cho anh vị trí quản lý của một bộ phận trong công ty. Thực ra cũng không có làm gì, có thể đi cũng có thể không đi. Dù sao mỗi tháng được 24 triệu, cũng không có khả năng thăng chức.”

“Ồ, như vậy sao.”

Đinh Thu Huyền có chút thất vọng, đây tương đương với một công việc nhàn rỗi, mặc dù không làm việc vẫn có thể kiếm tiền, nhưng thật sự không có tiền đồ gì.



Cô nói: “Nhưng dù sao cũng là một công việc ổn định, mỗi tháng 24 triệu cũng không phải là ít, anh tự nuôi sống bản thân mình hoàn toàn không thành vấn đề.”

Hai người nói chuyện linh tinh, đột nhiên cảm nhận được những người ở xung quanh đang chỉ chỉ trỏ trỏ Đinh Thu Huyền, hình như đang nhìn cái gì đó.

Có người lấy điện thoại ra, so sánh với Đinh Thu Huyền.

Vừa so sánh, vừa cười.

Đinh Thu Huyền cau mày, nhìn mình từ trên xuống dưới, lại hỏi Giang Nghĩa: “Trên người em có thứ gì kỳ quái à? Hay là trên mặt em có gì không sạch sẽ?”

“Không có.”

“Vậy tại sao bọn họ đều nhìn em một cách rất kỳ quái?”

Đang nghi hoặc, thì nghe thấy mấy tiếng tách tách vang lên, có mấy nam sinh viên đang chụp ảnh Đinh Thu Huyền.

Sau khi chụp xong còn rất đắc ý, cười rất khủng khiếp.

Ở trước mặt người khác chụp ảnh vợ người ta, đây không phải là cách làm sáng suốt.

Giang Nghĩa cau mày, đứng dậy đi đến trước mặt một chàng trai trong số đó, đưa tay ra.

“Đưa điện thoại cho tôi.”

Người đàn ông cười haha: “Dựa vào cái gì?”

“Lúc nãy cậu chưa được phép mà đã chụp ảnh vợ tôi, tôi muốn xóa đi.”

“Vợ anh?” Người đàn ông bật cười: “Haha, anh là một con rùa xanh, có cả thảo nguyên to trên đầu mình mà còn không biết?”

Một người khác đi đến chế nhạo nói: “Anh có thời gian nói những lời vô nghĩa với chúng tôi, chi bằng hãy quản vợ mình cho tốt đi, không biết đang câu dẫn ai ở sau lưng anh đâu.”

“Aiyo, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, lại là một người phụ nữ lẳng lơ, đáng tiếc, đáng tiếc.”

“Có gì mà đáng tiếc? Đây không phải càng tốt sao? Nếu không chúng ta sao có thể được thưởng thức dáng người tuyệt vời như vậy chứ?”

“Không chỉ có thể thưởng thức, nói không chừng còn có thể….”

Mấy người đàn ông người một cách dung tục với Giang Nghĩa: “Người anh em, cậu ra giá đi, muốn bao nhiêu tiền mới có thể có được vợ cậu….”

Không đợi anh ta nói xong, cơn giận của Giang Nghĩa đã hoàn toàn bộc phát.

Anh không thể nghe những người khác thiếu tôn trọng vợ mình.

Ầm!!!

Một tiếng động lớn vang lên, người đàn ông không biết khiếm tốn, vừa “hỏi giá” trực tiếp bị một cú đấm, dính vào tường, khuôn mặt bẹp dí, răng trong miệng lộp bộp rơi xuống.

Không chết cũng bị phế.



Mấy người bên cạnh đều bị dọa đến ngây người.

Có người phản ứng lại, nhấc chân chạy, Giang Nghĩa ném một cái ghế ra, trực tiếp đập vào người này khiến anh ra lăn mấy vòng ở trên mặt đất, gáy bị đập đến mức nở hoa, máu chảy ra.

“Ở nơi đông người mà anh dám ra tay đánh người?”

Chát chát chát!!!

Ba cái tát mạnh giáng lên mặt của người kia, cả người lập tức ngã xuống đất, sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.

Những người đàn ông chụp trộm, nói chuyện lỗ mãng kia đều bị Giang Nghĩa đánh ngã lăn ra đất, hơn nữa còn ra tay rất mạnh, sợ là sẽ bị tàn phế cả đời này.

Giang Nghĩa liếc nhìn xung quanh một vòng: “Còn có ai chụp ảnh, là mọi người tự xóa hay là tôi giúp mọi người xóa?”

Tất cả mọi người đều bị dọa đến mức sững sờ, ai ai cũng vội vàng xóa ảnh.

Có mấy người phụ nữ bị dọa sợ đến mức vừa xóa ảnh vừa khóc.

Đây là lần đầu tiên Giang Nghĩa để lộ ra bộ mặt tu la chiến thần của anh ở trước mặt Đinh Thu Huyền, lúc anh thể hiện ra khí thế này chính là giây phút kẻ địch chết.

Người bình thường sao có thể chịu được chứ?

Cuối cùng, Giang Nghĩa đi đến trước mặt người đàn ông nói chuyện lúc đầu, người đàn ông kia bị dọa sợ đến mức cầm điện thoại, khóc nói: “Tôi đã xóa ảnh rồi, anh đừng đánh tôi, cầu xin anh.”

Giang Nghĩa xách cổ áo của anh ta lên, lạnh lùng hỏi: “Tại sao chụp trộm vợ của tôi? Tại sao nói những lời bẩn thỉu kia?”

Người đàn ông nuốt nước bọt: “Đại ca, anh thật sự không biết?”

Giang Nghĩa lườm anh ta, dọa anh ta sợ đến mức vội vàng bật điện thoại, mở đến phần tin tức, tìm ra bài viết có lượt xem, lượt bình luận vô cùng cao.

Anh ta đưa điện thoại cho Giang Nghĩa.

“Đại ca, anh tự mình xem đi.”

Giang Nghĩa cầm lấy chiếc điện thoại, liếc nhìn, khuôn mặt lập tức co rút lại, từ khi trở về, anh chưa từng tức giận như lúc này.

Đinh Thu Huyền tò mò, đi qua hỏi: “Sao vậy?”

Cô đưa tay ra muốn lấy chiếc điện thoại, Giang Nghĩa không muốn để cô nhìn thấy, nhưng dưới sự kiên trì của Đinh Thu Huyền, Giang Nghĩa bất lực đưa cho cô.

Đinh Thu Huyền cầm lấy điện thoại, nhìn thấy bài báo kia.

Sắc mặt lập tức tái mét.

Theo như bài báo nói, cô chủ nhà giàu của một doanh nghiệp nổi tiếng…Đinh * Huyền, vụng trộm với người đàn ông khác sau lưng chồng, còn đính kèm một bức ảnh vụng trộm tanh tưởi.

Trong bức ảnh, một người phụ nữ khỏa thân bị một người đàn ông khác ôm hôn, tay bóp nắn vị trí vô cùng nhạy cảm của phụ nữ.

Đinh Thu Huyền nhìn thấy rất rõ ràng, người phụ nữ trong bức ảnh, không phải là chính bản thân cô sao?\u0001

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play