Trong phòng ngủ, Giang Nghĩa đang gọi cho Lâm Chí Cường nói gì đó, khi Đinh Thu Huyền mở cửa bước vào thì anh liền cúp máy.

Đinh Thu Huyền vén tóc, hơi có lỗi: “Em xin lỗi.”

“Hả?”

“Em xin lỗi thay ba, em biết anh cũng vì tốt cho ông ấy, nhưng con người ba em trước giờ hay để tâm những thứ vụn vặt, nghĩ không thông suốt.”

Giang Nghĩa mỉm cười: “Không sao đâu, anh không để trong lòng đâu, điều quan trọng nhất là phải giải quyết vấn đề này đã.”

Đinh Thu Huyền thở dài: “Bây giờ ba sẽ đi tìm Đường Văn Chương. Hầy, em hy vọng có thể vay được tiền.”

Trong lúc nói chuyện, điện thoại của Giang Nghĩa lại rung lên, anh nhận được một tin nhắn.

Giang Nghĩa bình tĩnh mở ra xem, nội dung hiển thị: Đã tìm ra nguyên nhân.

Anh cất điện thoại, mặc áo khoác đi ra ngoài.

“Đi đâu mà muộn thế anh?” Đinh Thu Huyền hỏi.

Giang Nghĩa dừng lại ở cửa, sau đó cười nói: “Đi làm thám tử lấy lại số tiền khổng lồ không cánh mà bay.”

Đinh Thu Huyền còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Giang Nghĩa đã biến mất khỏi tầm mắt.

......

Bên kia, chiếc xe màu đen chạy về phía trước trong cơn mưa, cuối cùng dừng lại trước một biệt thự sang trọng.

Đinh Nhị Tiến lấy hai tay che đầu chạy tới bấm chuông cửa.

Phải mất 5 phút sau mới có người bước ra sân mở cổng.

“Ồ, đây không phải là ông Nhị Tiến sao? Sao lại đến muộn vậy chứ?” Người quản gia bất ngờ nói.

“Ừm, Văn Chương và Hoàng Liễu có ở nhà không? Tôi có chuyện gấp tìm họ.”

“Đang xem TV, ngài vào đi.”

Quản gia đưa Đinh Nhị Tiến vào phòng khách, đưa khăn cho ông ta lau mặt rồi rót một tách trà, sau đó đi báo cho Đinh Hoàng Liễu và Đường Văn Chương.

Không lâu sau, cả hai mặc đồ ngủ bước ra phòng khách ngồi đối diện Đinh Nhị Tiến.

Đường Văn Chương và Đinh Hoàng Liễu nhìn nhau, họ đang nghi ngờ không biết Đinh Nhị Tiến chạy đến đây là muốn làm gì, mà bộ dạng còn rất nhếch nhác.

Đinh Hoàng Liễu cười hỏi: “Chú ba, tối không ngủ sao lại chạy tới nhà chúng cháu làm gì?”

Tay Đinh Nhị Tiến run lên, ông ta do dự, ấp úng rất lâu cũng không nói được một chữ.

Thật ra chuyện này cũng có chút khó nói.

Đinh Hoàng Liễu rất tinh ý, nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta liền biết ông ta có chuyện muốn cầu xin mình, cô ta cười hỏi: “Chú, có phải chú có chuyện gì cần chúng cháu giúp không? Chúng ta là họ hàng, chú nói đi, chúng cháu giúp được thì sẽ giúp.”



“Ừm...” Đinh Nhị Tiến mặt mày ủ dột kể lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, cuối cùng cầu xin: “Hoàng Liễu, Văn Chương, chú biết các cháu giàu có, không thiếu chút tiền này, hai cháu có thể giúp chú ba một lần không?”

Đinh Hoàng Liễu nghe xong thì cau mày.

Đang đùa đấy à? Mở miệng ra đòi 90 tỷ?

Nếu là 90 triệu hoặc 900 triệu thì cho bà con vay cũng được, nhưng 90 tỷ thì quá nhiều rồi, sao có thể cho vay được chứ?

Đinh Hoàng Liễu không vui, vắt chéo chân rồi nói: “Chú ba, không phải chúng cháu không cho vay mà là số tiền đó quá lớn. 90 tỷ đó, gấp quá chúng cháu lấy đâu ra?”

Đường Văn Chương nói thêm: “Hơn nữa, cho chú vay một số tiền lớn như vậy thì chú làm sao trả được?”

Đây là vấn đề.

Mượn thì dễ chứ trả lại mới khó! Đến khi đó ông ta không trả được thì bọn họ đi đâu để nói lý lẽ đây?

Đinh Nhị Tiến tức giận, từ khi nào mà ông ta lại bị coi thường như vậy chứ? Nhưng muốn sống sót thì phải nhịn thôi.

Ông ta nói: “Văn Chương, chú lấy tính mạng của mình ra bảo đảm, chỉ cần cháu cho chú vay tiền thì chú nhất định sẽ trả lại cho cháu.”

“Tính mạng?”

Đường Văn Chương cười lớn, không chút khách khí nói: “Chú nói câu này thật khó nghe, mạng của chú đáng giá 90 tỷ sao?”

Quá tàn nhẫn.

Nói ra câu này thì đã không còn chút tình cảm thân thích nào nữa.

Đinh Nhị Tiến không nhịn nổi nữa, nhưng vẫn nghiến răng kìm nén cơn giận, cầu xin: “Hoàng Liễu, Văn Chương, nếu các cháu không giúp chú thì ngày mai chú sẽ ngồi tù mất, các cháu không thể thấy chết không cứu được!”

“Ôi trời, chuyện gì thế?” Đinh Hoàng Liễu không vui: “Chú ba, chú không thể dùng lời lẽ như vậy để ép chúng cháu được. Hơn nữa, chú chỉ là chú ba của cháu mà thôi. Về khoảng cách họ hàng thì chú nên đi tìm ông cụ mới phải chứ. Ông cụ là người đứng đầu nhà họ Đinh, nắm giữ quyền lực và tài chính của nhà họ Đinh, ông cụ mới là người giàu nhất.”

“Chú bỏ gần tìm xa, không tìm người thân nhất giàu nhất mà đến tìm chúng cháu làm gì?”

Đường Văn Chương tiếp lời: “Chú ba, nói thế nào thì chú cũng là con trai của ông cụ, ông ấy sẽ không thấy chết mà không cứu đâu.”

Đinh Nhị Tiến nổi giận.

“Nói như vậy là các người không muốn cho vay đúng không?”

“Không phải không cho mà là không đáng để cho vay.”

“Được rồi, tạm biệt!”

“Đi thong thả, không tiễn.”

Đinh Nhị Tiến đá vào bàn trà rồi giận dữ bỏ đi.

Đinh Hoàng Liễu nhìn anh ta: “Đùa sao? Mở miệng ra liền đòi 90 tỷ, sao không đi cướp luôn đi?”



Đường Văn Chương cười: “Chúng ta gọi điện cho ông cụ nói chuyện này đi, cho ông cụ một ‘bất ngờ’, thấy sao hả?”

Đinh Hoàng Liễu nhếch mép nói: “Chồng à, anh cũng ác đấy.”

“Hừ, Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền chỉnh đốn chúng ta bao nhiêu lần rồi? Vốn là nhà bọn họ nợ chúng ta!”

Đinh Nhị Tiến bực bội ra khỏi cổng rồi lên xe, mặc kệ nước mưa trên mặt, vội vàng móc điện thoại ra.

Ông ta vừa phóng xe đi vừa gọi điện thoại cho ông cụ.

‘Xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau.’

Sau khi gọi liên tục hơn mười lần thì cuối cùng ông cụ cũng nghe máy.

Đinh Nhị Tiến vội vàng nói: “Ba, con có chuyện muốn nói với ba...”

“Câm miệng! Tao biết mày định nói gì rồi. Hoàng Liễu đã nói hết với tao rồi, mày làm mất khoản tiền 90 tỷ của Cục Thủy Lợi, mày muốn vay tiền tao để bù vô sao?”

“Tao nói cho mày biết, đừng có mơ!”

“Tao sáng suốt một đời sao lại sinh ra một kẻ vô dụng như vậy chứ? Nhị Tiến, con người phải chịu trách nhiệm về hành động của mình, mày làm mất tiền thì hãy gánh chịu hậu quả đi.”

“Tao không quan tâm mày vay tiền của ai, nhưng đừng nghĩ đến việc lấy được một cắt bạc nào từ tao!”

“Nếu không bù vào được thì cũng đừng chờ mong tao sẽ cứu mày, chờ ngồi tù đi, tao không có đứa con trai vô dụng như mày!”

Tít tít tít, ông cụ đã cúp máy.

Đinh Nhị Tiến đờ đẫn, toàn thân rơi vào trạng thái lạnh lẽo.

Chiếc xe chạy chầm chậm trên đường.

Rồi dừng lại.

Đinh Nhị Tiến vứt điện thoại, hai tay ôm đầu gục trên vô lăng khóc lóc thảm thiết, một người đàn ông bị ép đến đường cùng.

Không ai bằng lòng giang tay giúp đỡ ông ta.

Cho dù là ba ruột cũng chỉ biết bỏ đá xuống giếng.

Tình cảm con người lúc nóng lúc lạnh.

Lòng người dễ thay đổi.

Lúc này Đinh Nhị Tiến đã thông suốt.

Ông ta ngẩng đầu nhìn con sông mênh mông bên đường, trong lòng cảm thấy rất thê lương.

“Không trả được tiền thì phải ngồi tù hơn mười năm, mình đã già rồi, ra tù rồi thì có thể làm gì được nữa?”

“Sống... còn có ý nghĩa gì nữa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play