Giang Nghĩa vươn tay mở cửa xe, nói với người phụ nữ và đứa trẻ ở đối diện: “Không sao, hai người an toàn rồi.”
Người phụ nữ bồng đứa trẻ bước ra, không ngừng cảm ơn Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa hỏi: “Tại sao hai người lại ở đây?”
Người phụ nữ nói: “Tôi đến đón chồng tan làm thì bị những người này chặn lại. Họ không nói muốn gì, cũng không cướp tiền hay làm gì cả, để chúng tôi
đợi ở trên xe, không cho làm gì hết, chỉ chụp vài bức ảnh của chúng tôi, không biết định làm gì.”
Không phải cướp tiền, không vì cái gì khác, chỉ chụp vài tấm hình?
Chuyện này nghe giống như bắt cóc tống tiền.
Nếu đúng như vậy, rất có thể vẫn còn những tên côn đồ khác đang thương lượng với chồng của người phụ nữ này.
“Chồng cô tên gì?” Giang Nghĩa hỏi.
“Triệu Sơn Hà.”
...
Ban đêm, tòa nhà văn phòng của nhà họ Đinh, văn phòng chủ tịch.
Đinh Hồng Diệu ngồi trên ghế sô pha với tách cà phê đậm đặc trên tay, nhấp vài ngụm, uống một cách say sưa.
Trước mặt anh ta là một người đàn ông trung niên.
Giám đốc của Chế Tạo Đinh Hạch Triệu Sơn Hà.
“Đinh Tổng, đêm hôm anh tìm tôi đến có chuyện gì?” Giọng điệu của Triệu Sơn
Hà rất khó chịu, trước đây ông ta đã bị Đinh Hồng Diệu đuổi việc, bây
giờ ông ta có thành kiến rất sâu sắc với Đinh Hồng Diệu.
Nếu không phải Đinh Phong Thành giữ ông ta lại, Triệu Sơn Hà không biết phải làm gì.
Đinh Hồng Diệu mỉm cười, nhấp một ngụm cà phê, nói: “Chú Triệu, chú được
đấy, chân trước vừa rời khỏi Chế tạo Đinh Dung, chân sau đã trở thành
giám đốc ở Chế tạo Đinh Hạch, nhảy sang máng khác nhanh đấy.”
Triệu Sơn Hà bất mãn nói: “Này, anh nói cho rõ ràng, bảo tôi ăn máng khác là ý gì? Chính anh đã sa thải tôi! Không chỉ tôi, mà một nhóm cán bộ kỳ cựu
của ông Đinh đều bị anh sa thải. Nếu không phải Phong Thành bằng lòng
thu nhận, bây giờ chúng tôi đang cạp đất mà ăn.”
Đinh Hồng Diệu lạnh lùng hừ một tiếng.
“Đinh Phong Thành thu nhận các ông? Dựa vào gì? Một công ty ma rỗng tếch thì có tương lai đếch gì.”.
Triệu Sơn Hà giễu cợt nói: “Trước đây Phong Thành không ra gì, nhưng bây giờ
thì khác. Anh ấy vừa trúng thầu dự án ở Bắc Thành, còn có hai nguồn vốn
đầu tư cực lớn, nuôi sống vài người chúng tôi không thành vấn đề. Tôi
tin rằng, sớm muộn gì cũng có một ngày Phong Thành sẽ giành lấy vị trí
gia chủ từ tay anh!”
“Giành lấy vị trí gia chủ? Đinh Phong Thành á? Hahahaha!”
Đinh Hồng Diệu cười nghiêng ngả như thể anh ta đã nghe thấy một câu chuyện cười thú vị nhất.
Ho khan vài tiếng, anh ta xua tay: “Được rồi, chú Triệu, tôi sẽ không nói nhảm với chú nữa, tôi muốn nhờ chú một chuyện.”
Triệu Sơn Hà lạnh lùng nói: “Anh còn có chuyện muốn nhờ tôi?”
“Đương nhiên là có chứ.” Đinh Hồng Diệu từ phía sau lấy ra một quyển hóa đơn
và đặt nó lên bàn cà phê: “Hiện giờ chú là giám đốc của Đinh Hạch, người phụ trách kế toán chính. Tôi muốn chú giúp tôi đặt cuốn sổ kế toán này
vào trong phòng kế toán của Chế tạo Đinh Hạch,”
“Hả?” Triệu Sơn Hà tinh tường cảm thấy có điều gì đó không ổn, ông ấy liếc
nhìn hóa đơn và hiểu ra ngay lập tức: “Đinh Hồng Diệu, anh muốn dùng sổ
kế toán giả này để hãm hại Phong Thành? Còn muốn tôi giúp anh? Hoang
tưởng à!”
Đinh Hồng Diệu thổi cà phê: “Chậc chậc chậc, làm gì phải tức giận như vậy?
Đương nhiên sẽ không để cho chú làm không công đâu. Chỉ cần chú giúp tôi lần này, tôi sẽ cho chú 3 tỷ tiền thù lao, đồng thời cho chú khôi phục
lại chức vụ giám đốc của Chế tạo Đinh Dung. Được cả danh và lợi, vừa lấy được tiền vừa được thăng quan tiến chức, cớ sao không làm?”
“Ba anh không ở nhà…đcm nhà anh!” Triệu Sơn Hà mắng: “Anh xem Triệu Sơn Hà
tôi là gì? Nói cho anh biết, cho dù tôi có chết cũng không giúp anh làm
mấy chuyện xấu xa này. Muốn lợi dụng tôi để hãm hại Đinh Phong Thành? Mơ đi!”
Triệu Sơn Hà đập cuốn sổ kế toán lên bàn cà phê, quay đầu rời đi.
Còn chưa ra khỏi cửa, Đinh Hồng Diệu nói: “Chú Triệu, lúc này, hẳn là vợ chú đang tới đón chú tan làm nhỉ?”
Triệu Sơn Hà dừng bước, quay đầu lại nhìn anh ta: “Ý cậu là gì?”
“Ý gì đâu, tôi chỉ cảm thấy trời quá tối, một người phụ nữ đi đường thì không an toàn lắm nhỉ?”
Nói rồi, anh ta cố ý mở điện thoại, mở album ảnh rồi ném điện thoại xuống bàn cà phê.
Triệu Sơn Hà nghi ngờ đi tới, cầm điện thoại di động lên, trong nháy mắt suýt nữa sợ hãi ngã quỵ xuống đất.
Chỉ thấy trong bức ảnh là vợ và con trai của ông ấy. Họ bị mấy tên đàn ông lực lưỡng cầm vũ khí khống chế.
Từ khung cảnh đường xá có thể thấy, đó là một con ngõ khá hẻo lánh.
Muộn thế rồi, lại còn ở trong ngõ, không phải những tên đó muốn làm gì thì làm sao? Mạng sống của vợ con ông…
Càng nghĩ càng sợ.
Triệu Sơn Hà vừa sợ vừa giận, toàn thân run rẩy nói: “Đinh Hồng Diệu, mày đúng là cầm thú, không bằng con heo con chó!”
Đinh Hồng Diệu nhún vai.
“Hai lựa chọn.”
“Một, nhận 3 tỷ và giúp tôi làm việc, tối nay vợ con chú có thể về nhà an toàn.”
“Hai, trên thời sự ngày mai sẽ đưa tin một phụ nữ trung niên đã bị bọn côn đồ sát hại dã man trên đường đón chồng đi làm về, và đứa con trai nhỏ của
bà ta cũng bị sát hại tàn nhẫn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT