Trên đường quay về, Trình Đan Đình luôn chìm trong vui vẻ vừa rồi.

Hồi thần, cô nói với Giang Nghĩa: “Lần này cảm ơn anh nhiều, tiền thiếu anh, tôi sẽ nhanh chóng trả lại.”

Giang Nghĩa xua tay: “Không cần trả.”

“Hử? Anh hào phóng như vậy?”

“Cô là cháu gái chú Trình, chú Trình lập nhiều công lao cho Khoa học Tẩm Mộng nhiều năm như vậy, lần nào tôi muốn đưa ông tiền, ông đều không chịu nhận. Bây giờ tôi tiêu tiền trên người cô, xem như báo đáp đối với chú Trình đi.”

Trình Đan Đình có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Giang Nghĩa lại là người đàng hoàng như vậy.

Cả đường không nói chuyện, về tới Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, Giang Nghĩa đưa cô ta tới trước mặt Trình Hải, sau đó liền đi làm việc của mình.

“Đợi chút.”

“Còn có chuyện gì?”

Trình Đan Đình hỏi: “Anh không muốn nói gì với tôi sao?”

Giang Nghĩa cười cười: “Không có.”

“Anh không nói với tôi…chuyện thành lập sản nghiệp giải trí?”

“Tôi không thích làm khó người khác, chuyện cô không muốn làm, tôi sẽ không ép cô làm.”

Nói xong, anh rời khỏi đại sảnh.

Trình Đan Đình nhìn bóng lưng Giang Nghĩa rời đi, chìm vào trầm tư.

Hai ông cháu đã lâu không gặp, Trình Hải vừa tới liền hỏi đông hỏi tây Trình Đan Đình, nhưng không biết tại sao, Trình Đan Đình lại cứ là dáng vẻ trong lòng không yên.

Trình Hải là cáo già, đương nhiên nhìn ra bất thường.

Ông ta cố ý hỏi: “Là ai khiến cháu gái ngoan của ông thương nhớ như vậy?”

Trình Đan Đình sững sốt, cố ý chu môi: “Mới không có đâu, cháu chỉ là bỗng cảm thấy…cũng không phải đàn ông đều đáng ghét như vậy, vẫn có một vài người rất đáng tin.”

Trình Hải cười to ha hả.

Người đàn ông có thể khiến cháu gái ông ta đưa ra đánh giá như vậy, nhất định không phải người tầm thường, Trình Hải đã đoán được là ai.

“Thế nào? Có hứng thú cùng cộng sự với người đàn ông này, hiểu biết nhiều hơn sao?”

Trình Đan Đình đỏ mặt: “Cháu mới không hứng thú đi hiểu một người đàn ông đâu.”



Lời vừa dứt, một chiếc xe lái tới cổng, giao vào một đống quần áo hàng hiệu, tất cả đều là Trình Đan Đình mua ở trung tâm thương mại.

“Xin hỏi vị nào là cô Trình Đan Đình? Mời ký tên nhận quần áo.”

“Là tôi.”

Trình Đan Đình đặt tất cả quần áo lên sofa đại sảnh, nhìn quần áo chất đầy, ngây người.

Cô ta nhớ tới mình bị tên côn đồ bắt giữ, Giang Nghĩa cứu cô ta thế nào, lại nghĩ tới thẻ mình bị gãy, Giang Nghĩa không tính toán hiềm khích trước đó giúp cô ta thế nào.

Thậm chí, Giang Nghĩa còn không đòi bất kỳ hồi đáp nào.

Trình Hải như vô ý nói: “Ồ, nhiều quần áo vậy à, cả mấy tỷ đi? Không rẻ nha.”

Trình Đan Đình nhìn quần áo ngây người, nói: “Mặc dù con không có hứng thú hiểu đàn ông, nhưng con rất hứng thú với xây dựng sản nghiệp giải trí.”

Trình Hải không nhịn được cong môi.

Chuyện này, thành rồi!

Ông ta lập tức gọi Giang Nghĩa tới: “Cậu cả, chúc mừng, Đan Đình nó bằng lòng ở lại trong nước giúp cậu tạo dựng sản nghiệp giải trí rồi.”

Giang Nghĩa có chút ngoài ý muốn.

“Sao bỗng nhiên lại…”

Trình Đan Đình cao ngạo ngẩng đầu: “Đừng mừng vội, trước khi đồng ý giúp anh, chúng ta phải ký ước pháp tam chương trước, nếu anh đồng ý với yêu cầu của tôi, tôi mới chịu ở lại.”

“Cô nói.”

“Thứ nhất, mục đích tôi tạo lập sản nghiệp giải trí là phát huy nghệ thuật nước V, khai quật tiềm lực người mới, mở rộng sức ảnh hưởng của ngành này, mà không phải vì giúp anh đả kích đối thủ.”

Giang Nghĩa gật đầu: “Tôi có thể tiếp nhận.”

“Thứ hai, mặc dù anh là cổ đông, nhưng tất cả mọi chuyện liên quan tới giải trí đều phải là tôi quyết định.”

Trình Hải cau mày: “Chuyện này làm sao được?”

Trình Đan Đình nhìn Giang Nghĩa: “Thế nào?”

Giang Nghĩa gật đầu: “Đồng ý.”

“Thứ ba, tôi cần tiền vốn ban đầu chín trăm tỷ, còn muốn anh giúp tôi thu mua hai công ty, đồng thời thành lập cơ sở giải trí của mình.”

Điểm thứ ba này muốn làm được, ít nhất phải tốn tiền vốn chín trăm tỷ.

Theo suy nghĩ của Trình Đan Đình, hoặc là không làm, nếu làm thì phải làm tới mạnh nhất.



Muốn làm mạnh, dở dở ương ương là không được, phải tiêu tiền, không chỉ phải tiêu tiền, còn phải tiêu thật nhiều.

Giang Nghĩa khẽ cười một tiếng: “Hoàn toàn không thành vấn đề.”

Ước pháp tam chương hoàn toàn thông qua, từ giờ trở đi, hạng mục sản nghiệp giải trí của Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng chính thức khởi động, Trình Đan Đình trở thành tổng giám đốc của sản nghiệp giải trí.

Ngày đầu tiên nhậm chức liền triệu tập những người liên quan mở họp.

Trong phòng họp nho nhỏ, Giang Nghĩa, Trình Hải, Thủy Bình, Lâm Chí Cường đều đến đủ.

Trình Đan Đình mở máy chiếu.

Cô ta trực tiếp nói: “Gọi giải trí, thực ra về bản chất cũng giống với các ngành nghề khác, quan trọng nhất chính là hai mục ‘tài nguyên’ và ‘quảng cáo’. Về mặt quảng cáo, thành phố Giang Nam có các nhà quảng cáo lớn nhỏ, chúng ta có thể từ từ tiêu tiền để đả thông. Mà khoản tài nguyên này, là điểm chúng ta phải xem trọng.

“Tài nguyên giải trí, lại phân thành hai phương diện ‘tác phẩm’ và ‘nhân tài’. Trước mắt chúng ta chả có gì cả, muốn tạo lập từ con số 0, phí thời gian, công sức cũng không hẳn có thể có kết quả. Cho nên tôi đề nghị, trực tiếp thu mua.

Máy chiếu hiển thị hai công ty.

Trình Đan Đình nói: “Hai công ty này, một là công ty chuyên bồi dưỡng nghệ sĩ, một là công ty chuyên chế tác phim ảnh, hiện tại vì cú sốc thị trường, đều sắp không cầm cự nỗi. Chúng ta vừa khéo có thể tranh thủ cơ hội mua cả hai cùng lúc, thì có thể đồng thời giải quyết hai vấn đề khó khăn là nhân tài và tác phẩm này.”

“Tiếp đó, điều chúng ta phải làm chính là khai thông cơ sở giải trí của mình, muốn làm lớn mạnh, không thể không có ‘nơi căn cứ’ của mình.”

Cô ta lại lấy ra một tờ bản đồ, dùng đinh ghim làm dấu.

“Nơi này, cách cơ sở phim ảnh thành phố Giang Nam cực kỳ gần, lại có giao thông vô cùng thuận lợi. Lựa chọn lập cơ sở ở nơi này, mặc dù đầu tư trước mắt sẽ khá lớn, nhưng một khi thành lập, sau này ở phương diện quay chụp sẽ tiết kiệm được số tiền đầu tư lớn, còn có thể thuận tiện giao lưu các mặt, là địa chỉ xây dựng cơ sở cực kỳ lý tưởng.

Trình Đan Đình hùng hồn nói, nói hết suy nghĩ của cô ta cho mọi người nghe.

Mọi người có mặt đều khâm phục sát đất.

So với Trình Đan Đình, phương án họ thảo luận trước đó vốn chính là cái rắm, phải cảm khái, vẫn là phải có người chuyên nghiệp đến làm chuyện chuyên nghiệp.

Nếu làm theo cách trước đó của Giang Nghĩa, Lâm Chí Cường, đoán hẳn sẽ nhanh chóng chìm nghỉm.

Họp xong, Giang Nghĩa dẫn đầu vỗ tay.

Đành phải nói, Trình Đan Đình mặc dù cao ngạo, nhưng người ta có tư bản để cao ngạo, bản lĩnh của cô ta về mặt giải trí thật sự không phải người bình thường có thể so sánh.

Có một viên ‘hổ tướng’ như Trình Đan Đình, Giang Nghĩa cuối cùng có thể phát triển sản nghiệp giải trí rồi.

Cuối họp.

Trình Đan Đình giao bút lông đen cho Giang Nghĩa, vỗ vỗ lên bảng trắng nhỏ, nói: “Người vô danh là không được, Giang tổng, anh lấy một cái tên cho đế quốc giải trí tương lai của mình đi.”

Giang Nghĩa cầm bút đứng trước bảng trắng thật lâu, cuối cùng viết bốn chữ to màu đen: ‘Giải trí ức châu’!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play