Nói xong, tay Giang Nghĩa lại dùng sức.

Răng rắc.

Cả cánh tay anh Hải bị gãy mất, đau đến tê tâm liệt phế.

Tiếng kêu to ấy xuyên thấu cả linh hồn mỗi người.

Giang Nghĩa tiện tay ném anh Hải ra ngoài, một tấm bia đỡ đạn kiên cố lại có thể ném đi dễ như trở bàn tay.

Những tên đàn em thấy như thế liền nhanh chóng nâng súng lên bắt đầu bắn.

Nhưng Giang Nghĩa lại để bọn họ trải nghiệm loại tốc độ tuyệt đối là như thế nào.

Vun vút.

Trong nháy mắt, Giang Nghĩa đã đi ra sau lưng đám người cầm súng, hai tay như con dao cứ bổ xuống từng cái từng cái một, giải quyết tất cả các tay súng giống y như là đang thái dao.

Trước khi bọn họ còn chưa kịp nổ súng thì đã bị giải quyết hết toàn bộ.

Kinh khủng, đáng sợ.

Anh Hải che lấy cánh tay, hoảng sợ nhìn Giang Nghĩa, thực lực của người này thật sự rất mạnh, mạnh đến nỗi không giống như người bình thường.

Đây là chuyện mà con người có thể làm?

Giang Nghĩa nhìn anh Hải: “Ngày hôm nay đến đây coi như xong, tôi hi vọng anh sẽ cho tôi một câu trả lời chắc chắn khiến tôi hài lòng. Nếu không, ngày mai tôi sẽ lại đến tìm anh nói chuyện.”

Nói xong, anh xoay người đi xuống lầu.



Ngày mai còn tới?

Anh Hải thực sự muốn tự tử, nhóm đàn em mạnh nhất của mình đã bị giải quyết toàn bộ, nếu như ngày mai Giang Nghĩa còn đến đây thì lấy cái gì ra ngăn cản?

Có lấy cái gì cũng không ngăn cản nổi.

Đến ngày mai, chỉ sợ không phải là gãy một cánh tay đơn giản như thế, e là cả hai cánh tay và chân đều sẽ gãy mất. Thậm chí, ngay cả mạng cũng chôn cùng.

“Không được, mình không thể chết.”

“Đinh Hồng Diệu, tha thứ cho tôi, tôi không thể giúp gì được cho anh.”

Anh Hải giãy giụa bò dậy: “Nhanh lên, cho người đi tìm Đinh Phong Thành xin lỗi cậu ta nhanh.”

...

Từ đường nhà họ Đinh.

Đinh Phong Thành đã quỳ ròng rã một tiếng đồng hồ, hai chân tê buốt, đã muốn đứng dậy mấy lần nhưng đều bị ông cụ đè xuống.

Bởi vì trong lòng anh ta đang suy nghĩ xem phải đào tiền đâu ra để trả nợ.

Bên cạnh đó còn suy nghĩ phải rời khỏi nhà họ Đinh như thế nào.

Người của anh Hải mạnh cỡ nào, anh ta biết rất rõ, nếu như chuyện này xử lý không xong, đến lúc đó tự anh Hải đến tìm mình tính sổ, anh ta căn bản không thể chịu đựng nổi.

Làm sao mới tốt đây?



Đúng lúc này, có một đám người đi đến cổng từ đường, nhìn thoáng qua có khoảng mười bảy mười tám người, nét mặt ai nấy đều rất nghiêm túc.

Đinh Phong Thành nghe thấy tiếng bước chân, xoay người nhìn lại, cả người xụi lơ ngồi sụp xuống đất.

Đám người này là người của anh Hải.

Xem ra anh Hải không có ý định chờ đợi, muốn giải quyết Đinh Phong Thành ngay lập tức.

Đinh Phong Thành không còn thiết tha cuộc sống.

Anh ta chật vật đứng lên, bước từng bước khó khăn đi ra khỏi từ đường, vẻ mặt đau khổ nói: “Các người có ép người cũng không cần phải ép quá đáng như thế?”

“Được, tôi phục các người.”

“Muốn xử lý tôi như thế nào cũng được, chỉ có một điều kiện, đây là từ đường nhà họ Đinh, là nơi thờ cúng tổ tiên, các người có thể cho nhà họ Đinh chúng tôi chút mặt mũi được không? Đừng giải quyết tôi ở đây, chuyển sang nơi khác rồi muốn làm gì thì làm.”

“Được không?”

Đó chính là hi vọng cuối cùng của Đinh Phong Thành.

Cho dù có chết, anh ta cũng sẽ không chết trước mặt bài vị của tổ tiên, vậy thì đến lúc xuống suối vàng làm sao anh ta có thể gặp liệt tổ liệt tông nhà họ Đinh

Lúc này, trong lòng Đinh Phong Thành lạnh như tro nguội, lặng ngắt như tờ.

Nhưng mà hướng phát triển sự việc lại nằm ngoài dự đoán của anh ta, đám người này không dẫn anh ta đi, cũng không dùng sức mạnh với anh ta.

Ngược lại, bọn họ đồng loạt quỳ xuống dập đầu ba cái với Đinh Phong Thành.

“Cậu Đinh, chúng tôi xin lỗi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play